Tô Tiểu Miêu lại chạy thêm một tiếng nữa. Mặt trời đã lên cao, rọi ánh sáng ấm áp xuống người cô. Cô thích cảm giác vận động toát mồ hôi rồi tắm nắng ấm.
Cố Hạo Đình vén tay áo lên xem đồng hồ, nhắc nhở: "Em đã chạy hai tiếng đồng hồ rồi."
Tô Tiểu Miêu giảm dần tốc độ, đi bộ dọc theo bờ hồ.
Cố Hạo Đình nhìn gương mặt ửng hồng của cô, giọt mồ hôi được nắng chiếu vào trông cũng long lanh đến lạ. Quả nhiên Tiểu Vũ đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô không thích vận động, bây giờ lại thích rèn luyện thân thể.
Hắn bỗng xúc động tiến lên nắm tay cô. Tô Tiểu Miêu rụt tay lại theo phản xạ.
Cố Hạo Đình nhíu mày: "Nắm tay cũng không được sao?"
"Sẽ có người nhìn thấy." Cô đáp.
Hắn cũng không gượng ép, nhưng vẫn hơi không vui. "Em định lúc nào mới ăn sáng?"
"Đi nốt vòng này rồi em sẽ về ăn sáng. Ngài tổng thống thì sao?"
"Cùng về đi. Chín giờ sáng nay anh có cuộc họp, buổi trưa sẽ không về ăn cơm."