Cố Hạo Đình đứng dậy. Tô Tiểu Miêu đi tới, ôm lấy hắn bằng cả hai tay, cảm nhận hơi thở của hắn phả lên mặt mình.
Cô không làm gì, cũng không nói gì, sợ lại gặp phải tình cảnh lúng túng như lần trước. Nếu hắn tránh ra, cô phải làm sao đây? Với tính cách của cô, chắc ngay ngày mai cô sẽ rời khỏi đây, không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Cố Hạo Đình cúi nhìn bóng dáng mơ hồ của cô, cũng không nói năng gì. Bóng tối che đi biểu cảm của hai người, không ai nhìn thấu cảm xúc của ai.
Tô Tiểu Miêu chờ mãi, chờ đến khi cơ thể lạnh dần vì tiếp xúc với không khí, lòng cũng nhói đau. Cô đã cởi đồ thế này rồi, muốn làm gì thì Cố Hạo Đình phải biết chứ. Nếu hắn không muốn, cô cũng không thể cưỡng ép. Chuyện giữa hai người… thôi thì cứ vậy đi.
Nhưng ngay khi Tô Tiểu Miêu xoay người, Cố Hạo Đình lại ôm lấy cô từng đằng sau. Đến khi ôm rồi hắn mới biết cô không mặc quần áo. Sau khi biết cô muốn làm gì, hắn cúi đầu hôn khẽ lên vành tai cô.