Nơi môi hắn chạm vào như có dòng điện chạy qua. Tô Tiểu Miêu run rẩy, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hắn lại rất bình tĩnh, dường như nụ hơn vừa rồi là lẽ dĩ nhiên. "Em xa con bốn năm, bây giờ cũng nên dành nhiều thời gian cho hai người bồi đắp tình cảm. Xin lỗi vì anh không suy nghĩ chu toàn. Nhưng không thể giảm giờ học cho con thêm được nữa. Anh sẽ sắp xếp lại thời khóa biểu cho Điểm Điểm."
Tô Tiểu Miêu gạt tay hắn ra. Cô không biết vì sao hắn lại hôn mình, có ý nghĩa gì chứ? Để đền bù? Để an ủi? Hay chỉ đơn giản là cảm thấy Điểm Điểm cần cô nên dùng cách ngon ngọt này dụ dỗ cô?
"Tôi biết rồi. Cảm ơn." Tô Tiểu Miêu tỏ thái độ xa cách.
"Nếu được thì em dọn về đây đi. Anh xa em cũng bốn năm rồi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Tim Tô Tiểu Miêu đập thình thịch, đầu óc cũng choáng váng. "Tôi sẽ suy nghĩ." Cô vội vàng ra ngoài cứ như chạy trốn, nhưng chợt nghĩ ra còn một chuyện chưa nói nên lại chạy về.
"Sao vậy?" Cố Hạo Đình vẫn đứng nguyên ở đó.