"Xin lỗi, tôi không có ký ức của Hoắc Vi Vũ, cho nên không thể chung một mối thù với anh. Nhưng tôi nghĩ, nếu không được anh ấy cứu thì tôi đã chết từ lâu rồi." Tô Tiểu Miêu nói đầy lý trí.
"Em ở bên cạnh anh, làm sao mà chết được?"
"Nhưng quả thực tôi đã xảy ra chuyện. Lúc các anh tìm tôi, chẳng phải tôi đã mất tích rồi sao?" Tô Tiểu Miêu cố gắng thuyết phục hắn.
Cố Hạo Đình cảm thấy cô không tin tưởng mình. Tiểu Vũ của hắn luôn toàn tâm toàn ý với hắn. Cô thì không, cô chỉ toàn tâm toàn ý với Tô Bồi Ân mà thôi.
"Tiểu Vũ của tôi thực sự đã chết rồi." Cố Hạo Đình tuyệt tình nói ra câu đó, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hắn bước ra khỏi phòng cô, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng đêm. Tô Tiểu Miêu đứng ở cửa, nhìn theo hướng bóng lưng hắn khuất dạng, trong lòng như bị đào khoét, máu ứa ra khiến cô cảm thấy đau đớn.