"Được đó." Nhan Diệc Hàm nhìn Tô Tiểu Miêu, nói với vẻ luyến tiếc: "Điểm Điểm rất thích em, em làm việc ở đâu cũng vậy thôi, chúng ta còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc thì tàn nhẫn quá. Hay là em gói anh làm hành lý mang về luôn đi."
Tô Tiểu Miêu bị Nhan Diệc Hàm chọc cười. Cô nói với Cố Hạo Đình: "Bản thân tôi còn chút việc chưa nghĩ thông. Xin lỗi, tôi không thể ở lại chăm sóc Điểm Điểm được."
"Tôi muốn biết cô còn gì vướng mắc nữa? Muốn thêm điều kiện gì thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì đều đồng ý." Cố Hạo Đình nói rất ngang ngược.
Tô Tiểu Miêu mỉm cười, "Cảm ơn tổng thống đã coi trọng tôi như vậy, lần này đến nước A học được rất nhiều thứ, tôi cũng mãn nguyện rồi. Chỉ là, ở nước M có người thân của tôi, có thứ tôi không dứt bỏ được."