Nhan Diệc Hàm nhanh chóng đem băng cá nhân và thuốc sát trùng đến. Anh ta nhẹ nhàng cầm tay Tô Tiểu Miêu, lau vết thương cho cô rồi dán băng cá nhân vào.
"Chắc sau này chỉ có thể để em đứng nhìn anh nấu thôi chứ không cho em làm bếp được." Nhan Diệc Hàm nói với vẻ đau lòng, hôn khẽ lên ngón trỏ bị thương của cô.
Tô Tiểu Miêu nhìn anh ta đăm đăm. Nếu gả cho người này, chắc mai sau cô sẽ rất hạnh phúc. Anh ta không chê bai thân hình múp míp của cô, cũng không bận tâm đến thân phận, chỉ riêng tình cảm này đã rất đáng quý. Cô không nên nghĩ ngợi linh tinh nữa.
"Nhan Diệc Hàm, tôi về phòng một lát đã, có mấy việc cần xử lý." Tô Tiểu Miêu dịu dàng nói.
"Gọi anh Diệc Hàm đi, Nhan Diệc Hàm nghe xa cách quá." Nhan Diệc Hàm cười bảo, gõ nhẹ lên mũi cô.
"Ừm, được. Diệc Hàm." Tô Tiểu Miêu thuận theo.
"Khoảng một tiếng nữa em quay lại nhé. Chắc lúc đấy anh cũng nấu xong rồi." Anh ta dắt tay cô đi ngang qua Cố Hạo Đình.