"Diệc Hàm đâu?" Cố Hạo Đình hỏi bác Long.
Bác Long mím môi cười, đưa mắt về phía phòng bếp: "Cậu ấy đang nấu cơm trong bếp. Lâu lắm rồi mới thấy cậu ấy nấu ăn."
"Tôi biết rồi. Bác đi hầm thêm canh xương mang vào cho cô ấy đi." Cố Hạo Đình dặn dò. "Cô ấy" chính là cô gái ở trong phòng kia. Dứt lời, hắn đi thẳng tới phòng bếp. Còn bác Long trở về nấu canh.
Cố Hạo Đình vào bếp, nhìn Nhan Diệc Hàm đang thái rau củ, trầm giọng bảo: "Diệc Hàm, uống rượu với tôi."
Nhan Diệc Hàm quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy tâm trạng hắn không tốt bèn bảo: "Được, chờ tôi làm mấy món nhắm đã."
Hắn không đi mà đến ngồi trên cái ghế đẩu trong phòng bếp, cúi đầu như thể đang nghỉ ngơi, rồi lại đăm chiêu nhìn sàn nhà.
Nhan Diệc Hàm tò mò: "Cậu không ở bên vợ à?"
"Cô ấy cần nghỉ ngơi." Cố Hạo Đình nói rất lạnh nhạt, còn chẳng buồn ngẩng đầu, cả người như bị bao phủ bởi bầu không khí bi thương.