"Sói rất giỏi lần tìm dấu vết, lại thù dai. Nếu không giết hết bọn chúng, kẻ mất mạng sẽ là chúng ta. Hơn nữa, nếu cứ phải đề phòng chúng tấn công, chúng ta sẽ hao phí rất nhiều tinh thần và thể lực." Cố Hạo Đình giải thích.
Cô có ý kiến gì đâu, cô cũng hiểu điều đó mà. Thế giới tự nhiên là nơi cá lớn nuốt cá bé, chúng không chết thì bọn cô sẽ chết.
"Thế tối nay chúng ta ăn thịt sói à?" Tô Tiểu Miêu hỏi, có hơi kháng cự.
"Nếu vẫn không tìm ra sào huyệt của Keta, chúng ta sẽ chết đói. Bây giờ kiếm được cái gì ăn đều phải quý trọng." Dứt lời, Cố Hạo Đình nhảy xuống đất.
Tô Tiểu Miêu cũng trèo xuống theo. Hắn lo vụ nấu nướng, còn cô đi chuẩn bị giường. Đến khi mọi việc xong xuôi thì trời cũng tối hẳn. Hai người ngồi trên lớp lá ăn thịt sói. Vị thịt tanh đến nỗi Tô Tiểu Miêu muốn nôn ra những mấy lần.
"Lúc này cô có nhớ ai không?" Cố Hạo Đình thử trò chuyện để đánh lạc hướng cô.