"Ngại quá, thế thôi tôi không hát nữa. Tôi không biết mình lại hát dở như thế." Tô Tiểu Miêu xin lỗi.
"Cứ hát đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hắn nhớ Tiểu Vũ. Bài "See you again" lạc tông của Tiểu Vũ tuy khó nghe, nhưng bây giờ nghe được âm thanh tương tự đầy hoài niệm ấy, hắn lại cảm thấy như đang nghe tiếng trời. Nỗi nhớ nhung trào dâng trong hắn giống như một đứa con tha hương nghe thấy chất giọng thân thương ở quê nhà mình vậy.
Ở nơi khắc nghiệt, cô quạnh lại tuyệt vọng này, những câu hát ấy cũng xoa dịu tinh thần hắn phần nào.
"Thôi tôi không đầu độc tai anh nữa đâu." Tô Tiểu Miêu từ chối.
"Bảo cô hát thì cứ hát đi, nói nhiều thế làm gì." Cố Hạo Đình nói với giọng điệu ra lệnh.
Tô Tiểu Miêu chẳng biết đang yên đang lành hắn tức giận cái gì, nhưng hắn bảo thì cô hát vậy.
"It's been a long day without you my friend. And I'll tell you all about it when I see you again…"