Lưng Duật Ngải cứng đờ, đôi mắt liếc nhìn Cố Hạo Đình, khóe miệng nhếch lên, "Bây giờ anh giết tôi cũng vô dụng thôi, anh đã chạm vào cô gái khác rồi, Hoắc Vi Vũ sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Cố Hạo Đình bóp chặt cổ Duật Ngải, ra lệnh cho Tô Tiểu Miêu: "Tô Tiểu Miêu, làm đi."
Tô Tiểu Miêu đứng lên, ra khỏi phòng, nhưng bên ngoài lại có mười người của Duật Ngải.
Cố Hạo Đình khống chế Duật Ngải đi ra cửa, bình tĩnh nói: "Bảo người của cô quăng súng và điện thoại lại đây."
Duật Ngải ngậm miệng không lên tiếng.
Tay Cố Hạo Đình bóp chặt thêm, hắn lạnh lùng cảnh cáo: "Bóp chết cô còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa, cùng lắm thì cùng chết, dù sao không có Tiểu Vũ, tôi cũng không muốn sống nữa."
Duật Ngải sợ hãi, cô ta cũng biết năng lực của Cố Hạo Đình. Lúc hắn ở độ thiếu niên đã có thể tay không bẻ gãy cổ kẻ địch. Huống chi lúc này hắn đang ở độ tuổi tráng niên, cái cổ mảnh khảnh của cô ta không chịu nổi một đòn.