Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm, trong mắt lướt qua sóng ngầm. Hắn gọi điện, "Trình Dật, ngày mai tìm mấy người thợ xây, tìm thêm một nhà địa chất nữa tới đây, tôi muốn đào sáu tấc đất lên lần nữa."
Tô Tiểu Miêu nhìn Cố Hạo Đình. Lúc nói mấy lời này, hắn rất dứt khoát. Vì tìm người vợ mất tích của mình, hắn không bỏ qua chút hy vọng nào. Suốt bốn năm chờ đợi, hắn chưa từng cho những cô gái khác cơ hội, càng không cho mình cơ hội. Đó là tình yêu đôi lứa trọn đời trọn kiếp này, cô rất ngưỡng mộ, cũng chúc phúc cho hắn.
"Mai tôi cũng sang xem thử." Tô Tiểu Miêu ôn tồn nói.
"Ngày mai tôi sắp xếp cho mọi người đi du thuyền chơi vài ngày, cô không cần đi sao?" Cố Hạo Đình hơi nhướng mày.
"Tôi có thể không đi mà." Tô Tiểu Miêu trực tiếp trả lời hắn.
Cố Hạo Đình nhìn về phía cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng điệu cũng không cay nghiệt như trước: "Cô thấy Diệc Hàm thế nào?"
"Tổng thống đang nói đến bác sĩ Nhan sao?"