Tô Tiểu Miêu rơi vào cơn mê, mặc cho Điểm Điểm có lay cỡ nào cô cũng không tỉnh lại.
Điểm Điểm tức giận, quay người, nắm đấm nhỏ đập vào người Cố Hạo Đình, khóc lóc om sòm: "Đều tại ba, đều tại ba, nếu không phải ba không cho Miêu Miêu lên xe, Miêu Miêu cũng sẽ không bị người ta trói lại."
Cố Hạo Đình nhíu mày. Nắm đấm của Điểm Điểm đối với hắn chỉ như mưa bụi. Nhưng Tô Tiểu Miêu bị như vậy, quả thực hắn cũng có một phần trách nhiệm. Có lẽ hắn đã quá hà khắc với cô.
"Cô ta sao vậy? Sao lại hôn mê rồi." Cố Hạo Đình hỏi Nhan Diệc Hàm đang khám cho Tô Tiểu Miêu.
"Cô ấy sốt cao, nói mê sảng, vừa rồi chỉ là giả tỉnh thôi. Điểm Điểm đừng lo lắng quá, cô ấy bị thương không nặng, chờ cô ấy hạ sốt sẽ ổn thôi." Nhan Diệc Hàm đau lòng nói, mở hộp thuốc lấy ra loại thuốc đặc biệt, bôi lên vết thương trên mặt Tô Tiểu Miêu.