Thừa Ngọc nhìn Công Tôn Hi Thụy, không sao tin nổi, đôi mắt đỏ hoe đầy tổn thương.
"Nhìn gì mà nhìn, đừng bảo cô nghĩ tôi thích kiểu người tướng tá mặt mũi giống heo như cô nhé." Công Tôn Hi Thụy nói đầy vẻ coi thường, dứt khoát, tuyệt tình.
Tô Tiểu Miêu đứng chắn trước mặt Thừa Ngọc, cúi đầu thở dài, "Công chúa, tôi đã thăm dò theo yêu cầu của công chúa xong."
Công Tôn Hi Thụy có cảm giác bị sét đánh, kinh hãi nhìn về phía Thừa Ngọc. Thừa Ngọc vung tay tát thẳng vào mặt Công Tôn Hi Thụy, "Cút đi."
Công Tôn Hi Thụy tự biết không còn hy vọng, nhìn về phía cổ Thừa Ngọc, "Trả vòng cổ lại cho tôi."
Thừa Ngọc tháo vòng cổ xuống, ném vào người Công Tôn Hi Thụy. Hắn chạy trối chết.
"Thật sự tôi không biết hắn là loại người này." Thừa Ngọc vừa nói vừa khóc nấc lên, nước mắt tuôn xối xả như chịu oan ức rất lớn.
"Được rồi, thấy rõ bộ mặt của hắn là được rồi." Thừa Hương an ủi.