Cố Hạo Đình một tay ghìm cương ngựa, một tay ôm chặt lấy Điểm Điểm. Nhưng con ngựa không chịu nghe lời, hăng máu như bị tiêm thuốc kích thích.
Tô Tiểu Miêu sợ Điểm Điểm xảy ra chuyện nên lúc Cố Hạo Đình chạy vọt qua, cô vội vàng giúp hắn ghìm cương ngựa. Khoảng mười lăm giây sau, ngựa mới bình tĩnh lại.
Cố Hạo Đình vuốt bờm ngựa để trấn an nó rồi quay sang nhìn Tô Tiểu Miêu, bảo: "Cũng khỏe phết nhỉ, không phí cơm phí gạo."
Sao cô nghe kiểu gì cũng thấy đây không phải lời khen thế nhỉ?
Điểm Điểm vui sướng, vừa vỗ tay vừa nói đầy hào hứng: "Vui quá, vui quá, ba ơi, cô Miêu Miêu ơi, mình chơi lại lần nữa đi."
Cố Hạo Đình: "…"
Tô Tiểu Miêu: "…"
Có vẻ nhóc này không ý thức được mình vừa gặp nguy hiểm, còn nghĩ rằng họ cố tình làm vậy.
Tô Tiểu Miêu cốc đầu cậu bé: "Về thôi." Cô cho ngựa đổi hướng.
Đúng lúc này, cả khán đài ồ lên kinh ngạc. Họ ở cách xa như vậy, chắc phải hơn một cây số, vậy mà vẫn nghe rõ mồn một.