"Ba dẫn con đuổi theo Miêu Miêu nhé?" Điểm Điểm hỏi ý Cố Hạo Đình.
"Kiểu gì cô ấy chẳng quay lại." Cố Hạo Đình lạnh nhạt nói.
"Con cũng muốn học cưỡi ngựa, ba dạy con, dạy luôn bây giờ đi." Điểm Điểm đổi chiến lược ngay.
Cố Hạo Đình nhìn Điểm Điểm chằm chằm. Thằng bé người ngắn có một mẩu, mặt cũng chỉ cỡ bàn tay hắn, thế mà sao đầu óc nghĩ ra lắm trò thế?
Cố Hạo Đình đặt cậu bé xuống, nhảy lên yên ngựa với động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát, đẹp trai rạng ngời. Hắn ngồi trên cao nhìn xuống cậu bé, hệt như một kỵ sĩ thực thụ.
Điểm Điểm ngước nhìn ba mình với vẻ mặt cau có: "Ba định cắm sừng cho con đấy à? Con là con ruột của ba đấy."
Cố Hạo Đình không biết nói gì.
Người chăm ngựa ôm cậu bé lên, giao cho Cố Hạo Đình. Bấy giờ Điểm Điểm mới biết ba không định cưỡi ngựa một mình đuổi theo Tô Tiểu Miêu mà mang cả mình đi cùng, thế là lập tức cười híp mắt lại, má đỏ hây hây: "Con xin lỗi ba, con quên mất là ba không giỏi khoản đấy.