Tô Tiểu Miêu về phòng, thấy bầu không khí trong phòng rất nặng nề. Thừa Ngọc khóc thút thít cứ như thể tủi thân lắm. Còn Thừa Hương đá thúng đụng nia làm cả căn bếp lanh canh hết cả lên, giống như đang trút giận, mãi mà chưa nguôi.
"Thừa Ngọc, tôi hỏi cô, trước kia cô có quen biết Trình Dật không? Chính là sĩ quan tiếp đón chúng ta tại sân bay." Tô Tiểu Miêu hỏi.
"Tôi không biết, sao thế ạ?" Thừa Ngọc ngơ ngác hỏi lại.
"Lại còn giả vờ, lúc ở trên xe cô liếc người ta suốt còn gì. Sao, thấy người ta đẹp trai nên lòng xuân nhộn nhạo hả?" Thừa Hương xỉa xói.
Tô Tiểu Miêu lừ mắt với Thừa Hương, hơi bực mình với thái độ gây sự của cô ta. "Cho dù cô ấy có mắt đi mày lại, lòng xuân xuyến xao thì cũng liên quan gì đến cô? Nếu cô hâm mộ người ta thì cũng làm thế đi."
Thừa Hương thấy Tô Tiểu Miêu giận thì im re, cúi gục đầu, nói lí nhí: "Tôi không dám ạ."