Lính canh nghiêm nghị nhìn Tô Tiểu Miêu từ trên xuống dưới một lượt, nghiêm giọng nói: "Những người không phận sự không được vào xem."
Tô Tiểu Miêu không biết nói gì, anh lính này đúng là dữ dằn. Cô dạo một vòng quanh tòa kiến trúc hình tròn nọ, thấy cửa sổ trên tầng hai đang mở, hình như trong phòng còn có người. Rốt cuộc là ai mà lại ở trong ngôi mộ khổng lồ thế này? Không thấy xui xẻo sao?
Lúc này, Cố Hạo Đình đi đến cửa sổ. Tô Tiểu Miêu thấy hắn thì sửng sốt. Gu của tổng thống nước A mặn thật, vợ hắn có biết không vậy?
Cố Hạo Đình cũng nhìn thấy Tô Tiểu Miêu. Hắn nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Cô tới đây làm gì? Theo dõi tôi đấy à?"
Tô Tiểu Miêu cười lạnh, không trả lời hắn, chỉ lắc đầu rồi rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mười năm cách biệt muôn trùng, dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên. Làm sao tỏ cạn nỗi niềm, nàng nơi nghìn dặm cỏ mềm mộ xanh*."