Tô Tiểu Miêu cười phá lên trước câu nói của Điểm Điểm, cô cười đến mức phải ôm lấy bụng.
Cố Hạo Đình đang tức giận, liếc nhìn Tô Tiểu Miêu: "Buồn cười lắm à?"
"Không buồn cười à?" Tô Tiểu Miêu hỏi lại.
Điểm Điểm cũng cười khúc khích theo Tô Tiểu Miêu.
Cố Hạo Đình hắng giọng, gương mặt đanh lại, hắn ra lệnh cho Điểm Điểm: "Theo ba quay về ăn sáng."
Điểm Điểm nhìn sắc mặt ba, thôi không cười nữa, trốn sau lưng Tô Tiểu Miêu, chỉ ló đầu ra để đàm phán: "Vậy không uống thuốc có được không?"
"Không uống thuốc thì đừng đi xem polo, ở yên trong phòng đi." Cố Hạo Đình ngang ngược nói, đi đến định túm lấy Điểm Điểm.
Tô Tiểu Miêu cảm thấy cậu bé thật đáng thương, liền cản Cố Hạo Đình lại.
Cố Hạo Đình thấy có người ngăn cản, nổi trận lôi đình, quát: "Tránh ra."