"Ba ơi, mẹ đi đâu rồi?" Điểm Điểm thắc mắc.
Từ khi có ký ức đến nay, cậu bé vẫn chưa biết mẹ là gì. Có người nói với cậu, mẹ chính là người đã cùng ba tạo ra mình, là vợ của ba, bao giờ chim nhỏ của Điểm Điểm lớn lên, Điểm Điểm và vợ của mình cũng có thể tạo ra em bé xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Hạo Đình hơi tối đi, ẩn chứa nỗi đau thương nhàn nhạt.
"Mẹ đang đóng cửa tu luyện ở một chốn tươi đẹp nào đó, đến khi tu luyện thành công, mẹ sẽ trở về." Cố Hạo Đình khẽ nói, tiếp tục đút cho Điểm Điểm.
Điểm Điểm ăn một miếng mì, lại hỏi: "Tu luyện xong sẽ thành thần tiên ạ?"
Cố Hạo Đình không trả lời. Hắn không muốn cậu bé nghĩ Hoắc Vi Vũ sẽ thành tiên, bởi nó mang ý nghĩa tương tự như cái chết. Hắn tin chắc rằng Tiểu Vũ của hắn còn sống.
Trẻ con bốn tuổi thường rất tò mò, có trí tưởng tượng phong phú và khả năng liên tưởng tốt. Điểm Điểm thấy ba không trả lời, liền hỏi: "Ba ơi, người chim có nghĩa là gì? Người chim cũng biết bay giống thần tiên phải không?"