Tô Tiểu Miêu bỗng có cảm giác bị người ta lợi dụng xong rồi ném sang một bên. Không phải cô đòi chăm sóc Điểm Điểm bằng được, vậy thì tại sao lúc cần hắn gọi cô đến, không cần nữa lại phất tay đuổi đi thế? Hắn coi cô là gì chứ?
Cố Hạo Đình liếc nhìn Tô Tiểu Miêu, tỏ ra chán ghét: "Sao còn chưa đi?"
Khóe miệng Tô Tiểu Miêu giật giật: "Anh không thấy giờ phút này mình giống một kẻ qua cầu rút ván lắm sao?"
Cố Hạo Đình đứng dậy đi đến trước mặt cô. Khi hắn nhìn từ trên cao xuống, bóng tối khiến đôi con ngươi của hắn càng thêm sâu, đường nét gương mặt sắc nét tựa như điêu khắc, càng tôn lên vẻ hà khắc.
"Sao cô còn muốn ở lại? Làm việc cật lực nhưng không được cảm ơn nên cảm thấy mình bị coi thường sao?" Cố Hạo Đình chất vấn.
Tô Tiểu Miêu dở khóc dở cười. Cô không phản bác được gì cả. Nếu cứ thế mà đi, cô cảm thấy mình thật nhát gan, nhưng biết nói gì đây.