Quả nhiên, Cố Hạo Đình đanh mặt, quét mắt nhìn Tô Tiểu Miêu.
Tô Tiểu Miêu rùng mình bởi sự tức giận trong mắt hắn, có cảm giác bất an, "Tôi đưa cậu bé về rồi, tôi đi trước đây."
Tô Tiểu Miêu vội xoay người định đi.
"Đứng lại." Cố Hạo Đình ra lệnh, đi về phía cô.
Tô Tiểu Miêu hoài nghi nhìn hắn. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hằm hằm, lộ vẻ không vui.
Hắn đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhắc nhở: "Phong tục tập quán ở nước M các cô phóng khoáng cởi mở thế nào tôi không dám bình luận, nhưng Điểm Điểm còn nhỏ, mong cô đừng dạy hư nó."
"Tôi không dạy hư cậu bé, anh hiểu lầm rồi." Tô Tiểu Miêu giải thích.
"Loại con gái muốn lợi dụng Điểm Điểm để tiếp cận tôi không chỉ một mình cô, cách thức hèn hạ này chỉ khiến tôi cảm thấy cô trơ trẽn với buồn nôn thôi, về sau kính mong cô cách xa một chút." Cố Hạo Đình nói với bản mặt vô cảm. Bên trong đôi mắt hắn tràn ngập sự xem thường và sắc bén cứ như hắn đã nhìn thấu cô vậy.