Máy bay hạ cánh. Tô Tiểu Miêu giả làm nữ hầu, đứng sau lưng Thừa Ngọc. Không vướng bận thân phận công chúa, cô có thể hành động tự do, càng dễ nhìn thấu lòng người.
Tổng thống nước A phái sĩ quan cấp cao và mười hai binh sĩ tới đón.
Tô Tiểu Miêu liếc nhìn viên sĩ quan kia, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào trên mặt người ấy. Đôi mắt sĩ quan ấy nhìn Thừa Ngọc tràn đầy kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ, lông mày nhíu lại, trừ kinh ngạc ra thì còn mang chút đau lòng.
Đau lòng? Sao lại đau lòng chứ?
Chẳng qua, biểu cảm khác thường này chỉ vỏn vẹn ba giây, viên sĩ quan kia liền cúi đầu, biểu cảm dần khôi phục lại bình thường.
Đoàn người đi thẳng đến phủ tổng thống. Tô Tiểu Miêu và Thừa Ngọc ngồi ghế sau xe, viên sĩ quan kia và binh sĩ ngồi phía trước.
Tô Tiểu Miêu quan sát thấy anh ta nhìn Thừa Ngọc qua kính chiếu hậu với ánh mắt buồn buồn, muốn nói lại thôi.
"Anh tên là gì?" Tô Tiểu Miêu hoài nghi hỏi.