"Có chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Miêu hỏi, lau nước mắt.
Cô mặc một cái váy vàng nhạt ra mở cửa. Tóc còn ướt, nhỏ nước tong tỏng. Cô nhìn Tô Ly đứng ngoài cửa, "Sao mẹ lại đến đây?"
Tô Ly tủm tỉm cười, kéo tay Tô Tiểu Miêu, "Mẹ thấy con chưa tới nên tới đây tìm con, mẹ giúp con sấy tóc, cẩn thận bị cảm."
Tô Tiểu Miêu theo Tô Ly vào phòng trang điểm. Tô Ly lấy máy sấy ra, cắm điện vào, sấy tóc cho Tô Tiểu Miêu, đầu ngón tay ấm áp của bà luồn vào mái tóc ẩm ướt của cô.
Tô Tiểu Miêu nhìn Tô Ly. Tô Ly mỉm cười yêu thương.
Tô Tiểu Miêu có thể cảm nhận được Tô Ly rất tốt với cô, tình thương của mẹ hiện hữu trong lời nói, hành động, ánh mắt của bà.
"Mẹ, mẹ có biết quá khứ của con không?" Tô Tiểu Miêu hiền hòa hỏi.