Bé cưng chỉ ngẩng đầu nhìn mắt ba, liếm liếm môi. Biểu cảm của cậu bé như thể muốn nói rằng mình chỉ uống sữa mệt chút thôi chứ chưa ăn no, nhưng ba nó thừa lúc nó không biết nói, bế nó đi ra, đưa cho bà vú.
Cậu bé mở đôi mắt to tròn, nhìn cánh cửa đóng lại rồi lại nhìn bà vú, vẻ mặt tức tối.
Hoắc Vi Vũ không nỡ xa con trai. Cô nhìn mặt mày Cố Hạo Đình sa sầm, hơi bất đắc dĩ, "Anh ngang ngược thật đấy!"
Cố Hạo Đình cúi đầu, hôn lên môi cô, "Lúc nào anh chẳng ngang ngược như vậy, em luôn biết điều đó mà."
Hoắc Vi Vũ đẩy hắn ra, "Con trai còn nhỏ mà."
"Con đã ăn no rồi, còn cho nó ăn thêm là nuông chiều nó đấy, nó không thật sự muốn ăn mà chỉ đòi theo thói quen. Không tin em hỏi Diệc Hàm đi, cậu ta là bác sĩ đó." Cố Hạo Đình lại hôn cô.
"Em cũng là bác sĩ, sao em lại không biết mấy cái này." Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, ghé vào tai hắn nói một câu.