Cố Hạo Đình tháo băng bịt mắt ra, đau lòng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô xúc động, nhoẻn miệng cười: "Em không đau, em chỉ đang cảm nhận sinh mệnh, đau đớn cũng là hạnh phúc."
Nghìn câu vạn chữ mà hắn muốn nói đều dồn nén trong một câu nói này: "Cảm ơn em, Tiểu Vũ." Lời cảm ơn ấy bao hàm cả tình sâu nghĩa nặng. Cảm ơn cuộc sống, cảm ơn ông trời đã đưa cô đến, để họ có thể bên nhau hạnh phúc.
Trưởng khoa sản dùng tã lót màu trắng quấn đứa bé lại, vừa cười vừa nói: "Chúc mừng tổng thống và phu nhân, là một bé trai ạ."
"Cho tôi xem nào." Hoắc Vi Vũ nói.
Trưởng khoa sản ôm đứa bé đặt bên cạnh Hoắc Vi Vũ.
Trước khi đứa bé được sinh ra, cô từng nghĩ đứa bé này sẽ đẹp trai biết bao nhiêu, chỉ cần bằng hai phần của Cố Hạo Đình đã đủ để làm điên đảo chúng sinh rồi. Trước khi sinh, cô rất thích xem ảnh chụp của mấy em bé dễ thương trên mạng.
Nhưng mà...