Hắn xoay người, nhìn xuống những người bên dưới, mang khí thế của người nắm giữ giang sơn. Hắn là người vô cùng kiệm lời, nên chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
"Tổng thống, mời ngài phát biểu cảm tưởng." Một ký giả hăng hái hỏi.
Vô số ống kính camera chĩa về phía Cố Hạo Đình. Hoắc Vi Vũ căng thẳng đến mức tấm lưng cứng đờ. Cô ôm chặt lấy cánh tay Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình nhìn về phía các đài truyền thông lớn, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ đưa đất nước này trở nên giàu mạnh, phồn vinh, dân chủ và chính nghĩa; giúp người trẻ mang chí lớn, người già được chăm sóc, người bệnh được chữa trị."
Cố Hạo Đình thực sự không nói nhiều. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía hắn, trên môi nở một nụ cười chân thành. Đây chính là người đàn ông của cô, người mang tính tình thẳng thắn, nói ít làm nhiều.
Dưới bục vang lên tràng pháo tay, trong đó có kẻ nịnh nọt, có người thật lòng, có kẻ không rõ ngay gian, lại có người hời hợt qua loa.