Hoắc Vi Vũ rất cẩn thận, sợ rằng sẽ làm tổn thương đứa bé. Cố Hạo Đình dịu dàng hơn cô tưởng tượng, hắn còn trân trọng đứa bé này hơn cô.
Những nụ hôn rải rác rơi xuống như màn mưa xuân phủ kín mặt đất, khiến vạn vật sống lại, ao hồ sông ngòi gợn sóng. Tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Hai người yêu nhau, dù đã làm xong, vẫn quấn lấy nhau, vành tai tóc mai chạm nhau. Điều họ theo đuổi đơn giản nhất, đó là gắn bó nương tựa, cùng chung chí hướng, nhưng không chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mà trải dài trong những điều vụn vặt của cuộc sống.
Hai người nằm mãi đến sáu rưỡi chiều thì điện thoại của Cố Hạo Đình chợt đổ chuông. Hắn thấy Trình Dật gọi đến, bấy giờ mới nghiêm nghị nhận máy.
Hoắc Vi Vũ vẫn nằm trên giường, yên lặng nhìn hắn.
"Tư lệnh chiếm 80% số phiếu trong cuộc tranh cử tổng thống. Tuần này, nội các cùng Ủy ban Quân sự sẽ cử hành lễ trao quyền tổng thống cho tư lệnh." Trình Dật báo cáo.