Trên đường về, Hoắc Vi Vũ áy náy nói: "Anh có trách em đã từ chối Tô Bồi Ân không?"
Cố Hạo Đình nhìn cô đầy dịu dàng: "Việc này có gì mà phải trách? Tô Bồi Ân không những là thái tử, cậu ta còn là một nhà kinh doanh. Cậu ta bỏ vốn một phần thì muốn thu lại mười phần, em cự tuyệt là rất đúng."
Nghe Cố Hạo Đình nói vậy, cô yên tâm hơn rồi. Hoắc Vi Vũ ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu lên bờ vai vững chãi.
"Hôm nay mệt không?" Cố Hạo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Thể chất của em bây giờ đã tốt hơn trước đây, phải cảm ơn những bữa cơm bồi bổ của bác Long."
Một bóng trắng chợt lướt qua đầu xe khiến Trình Dật giật mình, anh ta phanh lại theo phản xạ.
Hoắc Vi Vũ lao về phía trước theo quán tính, nhưng lập tức được Cố Hạo Đình kéo lại vào ngực mình. Cô không bị va chạm gì, liền nhìn ra ngoài cửa xe, thấy một cô gái mặc váy trắng ngồi bệt cạnh xe, nét mặt vô cùng kinh hãi.
"Tư lệnh, để tôi xuống xe xem sao." Trình Dật cởi dây an toàn.