(*)Câu cuối trong bài thơ "Đề hạc lâm tự bích" của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường.
Cố Hạo Đình cảm thấy có vợ thật sự rất tốt.
Hắn không thích xã giao, lấy lý do vợ tôi đang mang thai cần phải nghỉ ngơi sớm rồi dẫn Hoắc Vi Vũ rời khỏi bữa tiệc.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, ánh đèn rọi xuống khiến gương mặt hắn sáng bừng rạng rỡ.
"Anh không sợ mấy người đó ghét anh à?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
Cố Hạo Đình nắm tay cô, ngồi xuống ghế. Sau băng ghế là một vườn hồng.
"Cho dù anh làm đúng ý họ, người muốn ghi thù vẫn sẽ ghi thù. Còn anh không làm theo ý họ, người cần nịnh bợ vẫn sẽ đến nịnh bợ. Vậy thì sao không làm chuyện khiến mình thoải mái chứ?" Cố Hạo Đình giải thích.