Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Hoắc Vi Vũ không biết phải nói tiếp thế nào: "Anh ơi, lát nữa em gọi lại cho anh nhé."
Cô cúp điện thoại, nhìn Cố Hạo Đình: "Anh cả em đã đề nghị với Duật Cẩn, ông ta đồng ý rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Em muốn anh làm gì nào?" Cố Hạo Đình dịu dàng nhìn cô.
"Trước đó anh cả bị cầm tù ở nước G, vừa về đã phải lao vào xử lý công việc bận rộn, căn bản không có thời gian mà rèn luyện, bây giờ anh ấy còn lập quân lệnh trạng để cam kết, em lo quá." Hoắc Vi Vũ cúi đầu nói.
Cố Hạo Đình mỉm cười: "Em cảm thấy anh thì hơn anh ấy à?"
"Đánh đấm không phải là sở trường của anh cả, anh ấy giỏi về mưu lược kia. Em nghĩ trong cuộc thi săn bắn quốc tế thì sức mạnh quan trọng hơn chứ." Hoắc Vi Vũ trả lời thật thà.
Cố Hạo Đình cốc đầu cô một cái: "Em đang chê anh đầu óc ngu si tứ chi phát triển đấy hả?"