Hoắc Vi Vũ từng sợ rằng anh cả của cô sẽ trở thành kẻ địch của Cố Hạo Đình. Một bên là người thân như anh ruột, một bên là người ý hợp tâm đầu, cô kẹt ở giữa sẽ rất khó xử. Giờ đây thấy họ hòa đồng đứng chung chiến tuyến, cô còn vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy con đường hướng tới hạnh phúc đang trải ra, rộng mở và sáng ngời ngay trước mắt mình. Cuộc đời cô không còn gì viên mãn hơn như thế.
"Cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói, vành mắt đỏ hoe.
"Bao giờ anh thắng lợi trở về, hai đứa phải đền chén rượu mừng cho anh đấy." Du Tiệp Ngạo hào sảng nói rồi mỉm cười, chẳng khác nào hiệp sĩ phóng khoáng trong truyện cổ.
"Nhất định rồi." Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Du Tiệp Ngạo lại vỗ vai Cố Hạo Đình, đoạn nói: "Vợ chồng son hai người còn nhiều chuyện phải làm, tôi không quấy rầy nữa."
Hoắc Vi Vũ nhìn Du Tiệp Ngạo xoay người mà đi, bóng lưng mới cô độc làm sao. Cảm giác chua xót nghẹn ngào nói chẳng nên lời như cứa vào lòng cô vậy.