"Anh đừng nghịch..."
"Ôi chao, cái váy này bên dưới có biết bao nhiêu lớp vải ấy. Em có dùng tay vén lên cũng vô dụng thôi. Nhìn xem, đúng chưa? Không tin thì..."
"Không thể nào cởi ra được, cần ít nhất hai người nữa giúp..."
"Đáng ghét, anh đừng có làm rách nó."
Trên tầng hai, trong phòng ngủ của Milla, Tống Á sốt ruột đi vòng quanh người cô, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào cái váy đáng ghét kia.
"F*ck, như đồ bị nguyền rủa thời Trung Cổ ấy!" Hắn chỉ đành chửi một câu rồi bỏ cuộc, sau đó giơ tay lên xoa đầu Milla.
"Ghét quá đi mất, cái váy này cứng quá, hễ cúi xuống là em không thở nổi." Milla vẫn không chịu bỏ cuộc.
Tống Á chạm vào eo cô, quả nhiên thấy rất cứng, khi gõ lên còn phát ra tiếng vang của kim loại.
"Anh..." Hắn bất lực ngã xuống giường.
"Ha ha ha, ban nãy trông anh buồn cười quá." Hắn chán nản bỏ cuộc, Milla thì lại cười thật vui vẻ.