Chereads / Chicago 1990 / Chapter 114 - Chương 114: Lại tặng tiếp

Chapter 114 - Chương 114: Lại tặng tiếp

"Em thấy tin mới rồi." Hôm sau Milla đã gọi điện thoại đến, "Anh và Mariah Carey."

"Anh đã báo trước với em rồi mà."

Tống Á cười nói: "Hơn nữa hôm nay anh cũng giải thích rồi, anh và cô ấy là bạn tốt. Anh chỉ giúp cô ấy bằng cách chia sẻ một chút sự chú ý của dư luận, một chút scandal về mình mà thôi."

"Hừ, khi nào anh lại đi New York?" Cô hỏi.

"Tháng Tư đi, sắp rồi."

Hai người nói chuyện đơn giản mấy câu. Giờ sự nghiệp của Milla đang vô cùng thuận lợi. Sau CK, cô lại vừa trở thành người đại diện của Revlon, bắt đầu tỏa sáng khi không ngừng xuất hiện trên các tạp chí thời trang lớn. Phu nhân Jovovich và công ty William Morris còn giúp cô ta giành suất thử vai trong phim "Scent of a Woman" và "Raising Cain".

Hai bộ phim đều phải sang năm mới chiếu, nhưng thời gian quay không trùng nhau. "Raising Cain" do đạo diễn nổi tiếng Brian De Palma chỉ đạo. Cha mẹ Milla từng là người giúp việc trong nhà ông ta, Milla có được thành công ngày hôm nay một phần nhờ vào sự giúp đỡ của ông ta. Mà người nước Mỹ lại rất thích câu chuyện giấc mơ Mỹ này, việc Milla vào vai nữ chính hẳn sẽ trở thành một chủ đề bàn luận hay ho.

Diễn viên chính của "Scent of a Woman" chính là ngôi sao nổi tiếng Al Pacino. Anh ta đã hợp tác rất tốt với Brian De Palma trong bộ phim "Scarface". Qua sự giới thiệu của Brian De Palma, anh ta đã cho Milla đến tham gia một buổi thử vai nữ phụ, chỉ cần múa một đoạn thôi, nhưng nghe nói cô đã thể hiện rất xuất sắc.

"Nhận nhiều việc như vậy có ảnh hưởng đến quá trình thu âm của em không?" Tống Á hỏi.

"Hừ, em thu âm đến phát mệt rồi, toàn mấy bài hát dễ dãi*." Milla than phiền.

(*) Từ gốc là "ca khúc nước bọt", chỉ những bài hát rất nổi trong một thời gian, tất cả mọi người đều nghe đều biết. Hoặc để chỉ những bản thu cover.

"Nhạc dễ dãi cũng làm em nổi tiếng được mà."

Vừa nói đến bài hát, cuộc nói chuyện của hai người lại bắt đầu hơi gượng gạo, dù giờ Milla cũng không hề nhắc Tống Á viết bài hát tặng mình.

Đúng lúc ấy, điện thoại cố định trên bàn giám đốc vang lên, "Lần sau nói tiếp nhé, yêu em." Tống Á ngắt điện thoại di động, cầm lấy ống nghe.

"Tôi đã nghe bài hát mới của cậu, rất hay, cô Carey cũng cực kỳ thích nó, nhưng..."

Đó là giọng của Roberto Clayville, "Phần rap trong bài hát chiếm quá nhiều, phong cách này không hợp với bộ phận thính giả mà cô ấy hướng đến."

"Ngài Mottola đâu?"

"Đương nhiên ngài ấy cũng nghĩ như vậy." Walter đáp.

"Cảm ơn, Roberto, tôi không có ý gì khác. Bài hát này cũng chưa được hoàn thành đầy đủ. Lúc cô Carey đến chỗ tôi, tôi và cô ấy chỉ vô tư hát thử một đoạn thôi, không ngờ kết quả lại tốt như vậy." Tống Á rất thất vọng, lại sợ giữa hắn với Walter và David Cole có chuyện "hiểu lầm" nên mới giải thích: "Tôi vốn không có ý định tìm đến cô Carey, tôi cũng biết cô ấy không tiện tham gia vào một bài hát rap."

"Không sao, đó là một bài hát hay."

Roberto Clayville cũng không hề chấp nhặt hắn, "Đã tìm được nữ ca sĩ hát đoạn điệp khúc chưa?" Anh ta hỏi.

"Vẫn chưa, người hát điệp khúc cũng không nhất thiết phải là nữ, tôi vẫn chưa sửa xong bản nhạc." Tống Á sợ ông ta lại đẩy một ca sĩ có liên quan đến cho mình. Nếu không thì người ít khi tính toán như Walter đã không hỏi một câu như vậy.

"Chuyện là thế này..."

Roberto Clayville vẫn nói ra ý định của mình, "Chúng tôi đang tranh giành một nữ ca sĩ với hãng đĩa nhạc khác. Nếu anh đồng ý để cô ấy hát đoạn điệp khúc bài này thì tôi nghĩ phần thắng sẽ nghiêng về chúng tôi."

Anh ta giới thiệu sơ qua, nữ ca sĩ người da đen này tên là Toni Braxton, gần đây cô ta đã hủy hợp đồng với Công ty Arista Records. Từ lâu, Công ty Sony Columbia Records đã để ý đến 'tân binh' có phong cách biểu diễn làm toát lên linh hồn và tiết tấu của dòng nhạc Blues này. Thực ra cũng không tính là tân binh, vì dù sao cô ta đã hai mươi tư tuổi rồi. Nhưng khi hết hợp đồng với công ty chủ quản đầu tiên, cô ta vẫn chưa có thành tích gì, nên chưa có thêm hợp đồng nào cả.

Ban đầu Sony Columbia nghĩ rằng với vị trí đứng đầu trong số các hãng đĩa nhạc của mình, chỉ cần tiện tay vẫy vài cái là đưa được Toni Braxton về đầu quân cho mình. Bọn họ hoàn toàn không ngờ nửa đường lại có một cặp da đen nổi tiếng trong giới âm nhạc là Babyface và L.A. Reid nhảy ra. Hai người này chung tay thành lập Công ty LaFace Records dưới trướng Arista Records, nhất cự ly nhì tốc độ, công ty này cũng đưa ra lời mời với Toni Braxton.

Hai bên tranh giành nhau một trận. Mấy hôm trước Babyface đưa ra hai bài hát, tuyên bố chỉ cần Toni Braxton ký hợp đồng với họ thì hai bài hát ấy đều là của cô. Người đại diện của Toni Braxton đã cho Sony Columbia xem bản báo giá của LaFace Records. Nếu bên Columbia không đưa ra thêm lợi ích nào thì cô ta sẽ ký hợp đồng với hãng LaFace của Babyface.

"Babyface, mặt trẻ ranh, ai lại dùng cái nghệ danh như thế chứ." Tống Á cười ha hả.

"Đó là người rất nổi tiếng trong giới, một thiên tài của dòng nhạc Blues, đã được đề cử cho giải Grammy liên tiếp ba năm rồi đấy. Chẳng lẽ cậu lại không biết anh ta?" Roberto Clayville nói.

Đương nhiên Tống Á biết, hắn chỉ giả vờ không biết thôi. Giờ Mariah Carey không hát điệp khúc cho bài "Empire State of Mind", với khả năng của Fergie và Milla thì chắc chắn không hát được, thà hắn lợi dụng lần này để A+ Records ký được hợp đồng với một nữ ca sĩ có thực lực, chứ cần gì phải giúp đỡ Sony Columbia.

"Ừm..."

Hắn còn đang nghĩ cớ từ chối, bên kia đã có giọng nói khác phát ra từ loa trên ống nghe, "APLUS, cậu giúp chúng tôi chuyện này được không?"

"Ngài Mottola, ngài có thể cho tôi suy nghĩ trước được không?"

Mottola đã đích thân yêu cầu, vậy thì hắn cũng không thể tiện miệng mượn một cái cớ nào đó để trốn tránh trách nhiệm được.

Mottola bảo: "Thế này vậy, tôi bảo Toni Braxton đến Chicago tìm cậu, cậu cứ để cô ta hát thử 'Empire State of Mind' đã. Tôi không bắt cậu nhất định phải để cô ta hát bài này, nhưng hãy giúp tôi giữ cô ta lại, kéo dài thời gian cô ta ký hợp đồng với LaFace để chúng tôi có thêm thời gian!"

"Được, chuyện này thì không thành vấn đề."

Ông ta đã nói vậy, đương nhiên Tống Á không có cách từ chối.

Mottola trả ống nghe cho Roberto Clayville. Hai người cùng nghĩ ra một chiến lược kéo dài thời gian, "Nếu cuối cùng cậu để cô ấy hát bài này, mà bên chúng tôi lại ký hợp đồng thành công với cô ấy, vậy nhất định không được để người khác biết những mánh khóe này." Roberto Clayville nhắc hắn.

"Tôi hiểu rồi."

Tống Á cúp điện thoại, "Hôm qua vừa tặng một người xong, hôm nay lại tặng..." Hắn làu bàu nói nhỏ.

Nhưng hắn không ngờ rằng lần này bên kia không chỉ 'tặng' hắn một người, mà còn 'tặng' đến ba người.

Toni Braxton còn có hai chị em gái. Nhóm ba chị em Braxton đã hủy hợp đồng với hãng đĩa Arista, giờ cả ba đều thất nghiệp.

"Chào anh." Ba chị em đi theo người đại diện đến. Đó là một ông già da đen cực kỳ bảo thủ.

Tống Á rụt nắm tay về, chuyển sang bắt tay ông ta, sau đó lần lượt bắt tay cả ba chị em. "Chỗ này bé lắm, mong mọi người bỏ qua." Hắn mỉm cười tìm mục tiêu của mình rồi lập tức chú ý đến cô gái xinh đẹp kia. Quả nhiên, nữ ca sĩ người da đen cắt tóc ngắn này mang lại cho hắn cảm giác rất giống Halle Berry. Cô ta thấp hơn Halle Berry một chút, trông cũng "đen" hơn, nhưng dáng người vô cùng hoàn hảo, y như Halle Berry vậy, cong những chỗ cần cong và đầy đặn những chỗ cần đầy đặn, "Cô là Toni, tôi đoán có đúng không?"

Đương nhiên, gu của Tống Á vẫn là những cô gái giống kiểu Halle Berry.

"Yep! Chúng tôi rất ngưỡng mộ anh và âm nhạc của anh. APLUS... 1, 2, 3... Let's go!"

Toni không đồng thanh với họ mà chỉ hát một câu, "Yeah, for those of you that want to know what we're all about..."

Tony ngân nga giai điệu của "Remember The Name", trong khi hai chị em còn lại vui vẻ hát bè cho cô. Sau đó đến đoạn của Aiur và Dyle, hai chị em của Toni thay nhau hát, vừa đúng ba người. Họ hát liền một mạch cả bài với chất giọng vô cùng xuất sắc và phong cách đặc biệt của riêng mình.

"Ồ..." Tống Á vỗ tay liên tục, quả thực là tiếng hát mang theo những rung động của tâm hồn nghệ sĩ, bên trong họ ẩn chứa tế bào âm nhạc mạnh mẽ.

"Yeah!" Khi ba người họ hát xong, bầu không khí cũng trở nên sôi động hơn, "Chỗ anh có rượu đúng không?" Không biết người vừa nói là chị hay em của Toni. Cô ta uyển chuyển đi vào phòng thu âm.

"Đương nhiền rồi, Auir." Tống Á bảo Auir lấy rượu ra đãi các cô gái.

"Uống ít thôi nhé, chúng ta còn phải bàn chuyện quan trọng." Người đại diện của họ khuyên rồi cũng đành nhận ly rượu Tống Á đưa, "Bố của các cô ấy là một mục sư cực kỳ tài giỏi, ông ấy đã dặn tôi phải chăm sóc ba người họ." Ông ta giải thích với Tống Á.

"Hey, chúng tôi đều lớn rồi mà!" Ba chị em bực mình phản đối.

"Không sao, ở chỗ tôi cứ thoải mái là được." Tống Á cười và nói chuyện với họ, "Mawota, mang quầy bar mini vào đi." Sau đó, hắn và Toni cùng đi vào phòng thu âm.

Mawota mang quầy bar mini đến, đặt trước mặt hai người họ.

Tống Á đặt ly rượu xuống quầy bar, bắt đầu chỉ vào nhạc phổ, giải thích về bài hát "Empire State of Mind" cho Toni nghe. Babyface là người rất có tài trong giới âm nhạc, bài hát anh ta lấy ra để cạnh tranh với Sony Columbia hẳn không hề kém cỏi. Tống Á biết bài hát này của mình rất chất lượng nên Mottola mới nghĩ đến việc dùng nó để thuyết phục Toni, giúp bọn họ có lợi thế tranh giành với công ty LaFace.

"Thế này vậy, đầu tiên tôi sẽ hát cho cô nghe một lần." Tống Á hát trước, hắn có thể cảm thấy rõ ràng sự hứng thú của đối phương, ánh mắt cô ta nhìn hắn giờ khác hẳn.

"Phải rồi, cô cứ hát bằng giọng Soul của mình đi, sau đó, thôi, cô là cao thủ rồi. Tôi sẽ không đưa ra ý kiến gì cả, cô cứ tự hát thử một lần đi. Cô thấy hát thế nào ổn thì cứ hát thế ấy, không cần quá cứng nhắc."

Tống Á vẫy tay với Dyle đang ở ngoài phòng, "Dyle, bắt đầu đi."

Dyle mở nhạc đệm, Tống Á vừa hát vừa ngân nga phần của mình một lần, "from..." sau đó làm ám hiệu với Toni.

"In New York, Concrete jungle where dreams are made of. Theres nothing you can' t do…"

Khi Toni vừa hát, ánh mắt Tống Á cũng sáng rực lên. So với Mariah Carey, chất giọng của cô lại càng trầm và mạnh, cách hát cũng gần với nguyên tác hơn, thậm chí nghe còn sâu sắc hơn...

"One hand in the air for the big city…"

Khi hát đến đoạn này, giọng Toni chợt có vấn đề. Đây không phải do vấn đề kỹ thuật hát, mà do cách hát ở đoạn này có sự thay đổi, cách cô xử lý chưa đủ mềm mại. Tống Á im lặng nghe, sau đó đưa ra ý kiến của mình về đoạn này.

Đến lần thứ hai và thứ ba, Tống Á đã hài lòng hơn. Nếu không phải vì nữ ca sĩ này đang được quá nhiều công ty săn đón, không thể ký hợp đồng với Công ty A+ Records, hắn chắc chắn đã nghĩ đến việc ký hợp đồng ca sĩ với Toni ngay tại đây rồi.

"Hay quá, bài hát quá hay..."

Khi hai người đi từ phòng thu âm ra, người đại diện của Toni liên tục lẩm bẩm, "Cậu nhóc, cậu đúng là một nhân vật vĩ đại trong giới âm nhạc, vĩ đại lắm."

Tống Á hơi xấu hổ, bởi dù sao hắn cũng phải dựa vào 'Thiên Khải plug-in', "Bài hát này được lấy mẫu từ 'The Moments Love on a Two Way Street' chứ không hoàn toàn là công sức của một mình tôi sáng tác ra."

"Vậy hả? Tôi không nghe ra đấy. Ồ, cậu còn trẻ thế, mới mười sáu tuổi đúng không? Cậu thực sự còn quá trẻ..."

Dường như ông ta đã hoàn toàn bị thuyết phục.

"Toni hát cũng rất hay, tôi rất hài lòng." Tống Á cười nói.

"Yeah!" Hai chị em của Toni nghe thế liền cất tiếng reo hò.

"Toni." Người đại diện của họ nghiêng đầu ra hiệu cho Toni, đưa cô ra ngoài bàn bạc riêng.