Chereads / Chicago 1990 / Chapter 108 - Chương 108: Đến bờ biển phía Tây

Chapter 108 - Chương 108: Đến bờ biển phía Tây

"Ông chủ, ông chủ? APLUS!"

Tống Á bị tiếng đập cửa đánh thức trong cơn mơ màng.

"Hả... Mấy giờ rồi?"

Hắn ngồi dậy từ trên ghế sofa, lau mặt để mình tỉnh táo hơn. Hôm qua, quá trình quay MV rất thuận lợi. Trong lúc vui vẻ nhất thời, hắn đã không kiềm chế được nên uống hơi nhiều rượu, giờ đầu óc vẫn còn hơi mê man. Hắn mở cửa, để Tống A Sinh vào.

"Mười giờ." Tống A Sinh đưa cho hắn một ly cà phê, "Mawota bảo tôi mang đến cho anh."

Đúng là nhân viên tốt, Tống Á nhìn ra ngoài. Nhân viên công ty đang quét dọn vệ sinh, Mawota tự mình bê chiếc bàn bi-a nặng nề, định đặt nó trở về vị trí cũ cạnh tường.

"Có chuyện gì không?" Hắn ngồi vào sau bàn tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc mới bên Công ty A+ Pedal đã chọn xong địa chỉ của xưởng mới rồi." Tống A Sinh lấy tài liệu từ trong túi ra.

"Ở thung lũng Silicon*, thành phố Sunnyvale..."

(*) Thung lũng Silicon: là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ, hiện là nơi tập trung nhiều công ty công nghệ cao hàng đầu thế giới.

Tống Á không rõ vị trí cụ thể của thành phố nhỏ này nên vội vàng hỏi, "Anh thấy chỗ này thế nào?"

"Ừm... Tôi cũng không rõ lắm, đến tận nơi xem mới biết. Tóm lại chúng ta phải đi một chuyến thôi." Tống A Sinh nói.

"Ừ..." Tống Á lấy lịch ra xem. Vừa đúng hai ngày nữa hắn phải đi Hollywood với Zach Snyder để thảo luận việc biên tập MV, "Vậy thì đi thôi, chúng ta sẽ đi một vòng bờ biển phía Tây."

Đương nhiên không thể nói đi là đi ngay được. Hắn gọi Dyle và Auir đến, sắp xếp rất lâu. Tối đến, hắn lại vui vẻ khuấy động không khí ở quán bar dưới lòng đất bằng một màn biểu diễn, đến hôm sau mới rời khỏi công ty cùng Tống A Sinh.

"Nhớ lời tôi chưa? Nếu đám người Big A bên cạnh dám quấy rối các cô gái ở công ty mình thì phải kịp thời can thiệp ngay. Trong thời gian chúng tôi đi, cũng không được để người không có phận sự gì vào đây." Lúc sắp đi, Tống Á căn dặn Mawota.

"Thưa ông chủ, tôi nhớ rồi." Mawota hỏi: "Cô Fergie cũng tính là người không có phận sự sao ạ?"

"Đương nhiên là không tính. Lúc chúng tôi không ở đây, cô ấy vẫn được phép dùng phòng thu âm, nhưng chị cô ấy thì không, cũng không được để họ đưa người không liên quan vào." Tống Á đưa cho anh ta một xấp tiền mặt, "Của anh này."

"Thưa ông chủ... ngài đã phát tiền lương rồi mà." Vốn là một công nhân New Jersey, Mawota hoàn toàn không hiểu được kiểu 'giao lưu' này.

"Coi như đây là tiền thưởng đi. Tối qua anh thể hiện không tệ, làm tốt lắm."

Sau khi rời khỏi Công ty A+ Records, Tống Á cùng ba người kia đến sân bay. Lần này không phải đi biểu diễn nên không phải mang vali đựng túi lớn túi nhỏ nhạc cụ, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đến San Francisco, bốn người thuê một chiếc xe đi thẳng đến Sunnyvale, "Chỗ này cách San Francisco hơi xa nhỉ?" Tống Á đến địa chỉ mà tổng giám đốc Công ty A+ Pedal - Riise đưa cho. Đây là một tòa nhà hai tầng nhỏ rất giản dị, diện tích còn nhỏ hơn nhiều so với nhà xưởng cũ ở New Jersey. Tầng một là nhà xưởng, tầng hai có phòng giám đốc, phòng họp và văn phòng phát triển sản phẩm, để đề phòng sau này công ty có ý định nghiên cứu gì đấy.

Riise là người da trắng mang dòng máu Bắc Âu, dáng người cao lớn, ngày trước chỉ luôn làm công việc buôn bán. Roberto Clayville bảo anh ta rằng công ty Warren Brothers mà ông ta là cổ đông giờ đã được mua lại, vị trí tổng giám đốc còn để trống. Vậy là anh ta quả quyết ứng tuyển, sau đó được mấy người bên Tống Á nhận vào.

Giờ anh ta đang trong thời gian nhiệt tình, hăng hái nhất, hơn nữa cũng rất tâm huyết với Công ty A+ Pedal, "Đây là thung lũng Sillicon, dù sao chúng ta cũng sẽ là doanh nghiệp có trình độ khoa học công nghệ cao..." Nói đến công nghệ cao, cả bản thân anh ta cũng xấu hổ cười, "Công ty sẽ nhận được ưu đãi về thuế nhờ địa điểm. Gần đây còn có Công ty Lockheed và Công ty ADM, đều là những công ty đi đầu trong các ngành nên họ cũng rất tiện cho việc tuyển thêm nhân viên kỹ thuật. Giao thông ở đây cũng không tệ, cầu Dumbarton cách đây không xa, hơn nữa phong cảnh đẹp và không khí rất trong lành, đi đến đâu cũng có thể thấy được vườn trái cây hết."

Xem ra anh ta rất thích chỗ này.

Tống Á biết công ty Lockheed sản xuất máy bay, còn ADM thì hắn không biết gì.

"Đó là một doanh nghiệp sản xuất chip máy tính, nhưng tình hình bây giờ có vẻ không ổn. Họ đang dính vào vụ kiện với Intel*." Riise giới thiệu.

*Tập đoàn Intel thành lập năm 1968 tại Santa Clara, California, Hoa Kỳ. Intel sản xuất các sản phẩm như chip vi xử lý cho máy tính, bo mạch chủ, ổ nhớ flash, card mạng và các thiết bị máy tính khác.

"Bên nào sẽ thắng?" Tống Á hỏi.

"Bên kia là Intel đó..." Riise tỏ vẻ không cần nói cũng biết.

"Thôi được rồi." Tống Á bỏ luôn ý định mua cổ phiếu của ADM.

"Thực ra ông chủ có thể mua nhà xưởng và đất của họ, tôi thấy sau này chỗ đó nhất định sẽ tăng giá." Riise nêu ý kiến.

"Tạm thời chưa cần nghĩ đến chuyện đó, tôi đã tốn không ít tiền để thuê công ty này rồi." Tống Á không muốn vòng tiền của mình lại trở nên bất ổn, đây cũng là ý kiến của Tống A Sinh, "Được rồi, vậy giờ anh có thể đi liên hệ với chủ sở hữu chỗ này, cố gắng lấy được giá hời nhé."

"Cảm ơn ông chủ." Riise rất vui vẻ, "Thuê xong xưởng, tôi sẽ chuyển toàn bộ công việc sang đây."

"Được."

Tống Á để Tống A Sinh ở lại giám sát các điều khoản thương lượng, còn mình thì cùng Dyle và Auir bay tới Los Angeles. Đến Công ty Colombia Pictures, bước vào phòng biên tập, họ gặp được người họ vừa mới chia tay cách đây không lâu, Zach Snyder.

"APLUS."

Zach Snyder chào ba người, "Tôi vừa thấy anh trên chương trình tin tức."

"Tôi đến Los Angeles thôi mà người ta cũng phải đưa tin, tôi thực sự nổi tiếng đến vậy sao?" Tống Á chỉ đành cười cười.

Không khí ở Los Angeles không được thoải mái. Lúc ở sân bay, ba người họ không chỉ bị một đám phóng viên 'bao vây tấn công', mà còn bị mấy nhân viên cảnh sát ở đây tra khảo một lúc. Đương nhiên, Tống Á sẽ chẳng nói gì hết, chỉ bảo mình phải hỏi ý kiến luật sư xong thì mới trả lời được.

"Anh tích cực ủng hộ quyền bình đẳng như thế, vậy thì với tình hình hiện nay, chắc chắn anh sẽ được 'chăm sóc' đặc biệt lúc ở Los Angeles." Zach Snyder giới thiệu sơ qua tình hình ở đây. Bốn gã cảnh sát da trắng đánh người đã bị đưa đi điều tra, nhưng người da đen vẫn không hài lòng với cách giải quyết của phía cảnh sát. Người da đen bị đánh là Rodney King, cảnh sát bảo anh ta lái xe quá tốc độ, vượt đèn đỏ, sỉ nhục nữ cảnh sát và chống lệnh thi hành công vụ. Nhưng bọn họ không đưa ra được chứng cứ gì, ngược lại người da đen lại cho rằng người da trắng thông đồng bao che cho nhau.

"Thôi được rồi, chúng ta phải tập trung vào MV chứ."

Trong phòng biên tập, mọi người cùng xem một bản cắt ghép đơn giản. Bởi ngân sách có hạn nên tư liệu có thể chỉnh sửa được không nhiều, Zach Snyder cũng không thể bày vẽ gì thêm.

"Tổng thể tiết tấu và âm nhạc rất ăn khớp với nhau."

Tống Á tỏ ra hài lòng, thậm chí hắn cảm thấy cảnh quay toàn cảnh rộng lớn kiểu phim điện ảnh này còn đẹp hơn bản gốc. So với bản gốc, màn biểu diễn của Dyle và Auir trông có vẻ như đang dùng sức nhiều hơn, các cơ bắp căng cứng của hai người họ như đang gào thét với người xem...

Điều này có thể hiểu được, bởi vì hoàn cảnh của bản thân khiến họ cảm thấy cơ hội lần này là vô cùng quan trọng. Họ lăn lộn bao nhiêu năm trong làng nhạc nhưng vẫn không thực hiện được nguyện vọng của mình. Lần này, coi như mọi buồn bã, oán giận của họ đều được trút hết ra ngoài.

Thế nhưng lần này, họ vẫn chưa được hát chính như Tống Á. Tên ca sĩ được ghi trên bìa đĩa đơn vẫn là APLUS, đằng sau ghi thêm chữ 'Feat' rồi mới đến tên của Dyle và Auir. Vậy cũng có nghĩa là vai trò của họ chỉ tương đương với vị trí hát phụ, số tiền họ thu được cũng thấp hơn Tống Á nhiều.

Tống Á chăm chú nhìn vẻ tập trung cao độ của cả hai trong bản cắt ghép, mắt hắn dường như rơm rớm lệ.

Hắn thầm thở dài. Mặc dù sau khi xuyên không, hắn đã phải chịu khổ nhiều, nhưng bởi vì với thân phận là một nhạc sĩ nên hắn cũng có nhiều ưu thế lớn hơn, được lợi hơn nhiều so với những ca sĩ phải chịu sự điều khiển hoàn toàn của công ty. Chưa nói đến hai người họ, mà ngay cả Fergie, mới mười sáu tuổi đã phải bôn ba khắp cả nước Mỹ để tìm kiếm cơ hội, ký hợp đồng làm ca sĩ xong thì lại phải chịu khổ. Nếu sau ba năm, họ vẫn chỉ là một kẻ mờ nhạt không chút tiếng tăm, ra album cũng không ai đoái hoài đến thì chưa nói đến việc sẽ bị công ty chủ quản lấy hết phần lớn tiền lương, mà còn phải chia số thu nhập ít ỏi còn lại cho người đại diện, cũng khó mà được ký lại hợp đồng ca sĩ. Thời gian cứ thế trôi qua, rồi có thể họ sẽ phải lãng phí thêm rất nhiều thời gian cho đến tận tầm tuổi Dyle và Auir bây giờ.

"Chờ đã... Khoan, quay lại một đoạn, chỗ này." Lúc này, Auir chợt để ý trong đoạn phim có một thanh niên da đen đang lén lút làm động tác của bang GD với ống kính máy quay.

"F*ck!" Tống Á đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn không tránh được mấy thằng đầu đất như thế này.

"Trời ạ, đây là cảnh quay dài, chả lẽ lại phải biên tập lại từ đầu sao?" Zach Snyder buồn rầu vò tóc.

"Ca khúc rap có thêm ít dấu hiệu của bang phái thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?" Dyle bảo: "Động tác tay kia không phải do chúng ta bảo họ làm. Hơn nữa, quan hệ giữa APLUS và GD trong giới nhạc rap cũng không phải chuyện gì bí mật. Mà có dấu hiệu kia thì mới có lợi cho việc quảng bá MV ở Mỹ sau này, mấy kẻ bình thường hẳn sẽ không dám đụng vào người của GD đâu." Anh ta rất hiểu biết về luật ngầm trong giới rapper da đen.

"Không không không." Tống Á vội vã xua tay, "Tôi không muốn dính phải những thứ như bang phái, bạo lực, ma túy. Trong ca từ có lời thô tục đã là quá lắm rồi."

"Được, vậy bỏ phần này đi, chúng ta chỉnh sửa một lần nữa..." Zach Snyder bảo với người biên tập.

Cắt ghép phim xong, còn phải làm các công tác hậu kỳ như điều chỉnh sắc độ, cuối cùng chuyển đổi thành định dạng có thể phát được trên truyền hình. Khi tất cả đã hài lòng với bản chỉnh sửa mới của Zach Snyder thì trời cũng đã tối, họ đến một quán bar để uống rượu.

Tống Á đang chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại vang lên, là Halle Berry.

Hình ảnh cô gái này trong ấn tượng của Tống Á vẫn rất rõ ràng. Cô ta không thể nào không hiểu ám hiệu mà hắn đưa ra, ấy thế mà vẫn cứ năm lần bảy lượt quấy rầy hắn. Tống Á nhận điện thoại, chuẩn bị nói rõ ràng mọi chuyện.

"Em nhìn thấy anh trên chương trình tin tức. Anh đang ở Los Angeles à?" Có tiếng khóc của Halle Berry truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Đây không phải lần đầu cô ta khóc trước mặt hắn, Tống Á thực sự rất sợ kỹ năng diễn xuất của cô ta, "Halle, em nhớ lần trước lúc quay MV em đã nói gì với anh không? Em bảo em là người độc lập, cũng hiểu quy tắc, sẽ không tiếp tục quấy rầy..."

"Em biết, nhưng em sắp chỉ còn hai bàn tay trắng rồi. Em bị anh ta đánh, còn mất luôn vai diễn anh ta đồng ý cho em... Em xin anh." Halle khóc lóc cầu xin.

"Sao thế? Anh ta là ai?"

Tống Á đã tình cờ biết chuyện cô đào mỏ anh chàng nha sĩ nên trước mặt hắn, Halle cũng không cần phải giả vờ gì nữa. Thì ra cô tham gia vào đoàn phim "Jungle Fever", sau đó nhanh chóng câu được một diễn viên người da đen có vai trò rất quan trọng trong đoàn làm phim là Wesly Snipes. Anh ta đã hứa cho cô diễn một vai quan trọng trong bộ phim lớn mà anh ta làm diễn viên chính, "Hành khách số 57*". Vì thế, Halle đã rất vui vẻ thông báo với mọi người người về chuyện này. Chẳng ngờ người đàn ông tốt nghiệp Đại học New York, từng bước khẳng định vị trí của mình, từ nhà hát kịch đến Broadway, cuối cùng là Hollywood này, người đàn ông vốn được khen ngợi là "một trong số những diễn viên người da đen xuất sắc nhất" ấy lại hiện nguyên hình là một kẻ bạo lực. Một lần, trong lúc cãi nhau, anh ta đã đánh Halle đến điếc một bên tai. Halle làm sao dám tiếp tục ở bên anh ta. Sau khi chia tay, những vai diễn hứa hẹn đương nhiên cũng chẳng còn, việc quảng bá "Jungle Fever" cũng không được thuận lợi, mà cơn sốt nữ diễn viên xinh đẹp trong MV của Tống Á cũng đã qua đi.

(*) Hành khách 57 là một bộ phim kinh dị hành động Mỹ năm 1992 của đạo diễn Kevin Hook. Phim có sự tham gia của Wesley Snipes và Bruce Payne. Thành công của nó khiến Snipes trở thành một biểu tượng anh hùng hành động nổi tiếng.

Hiện tại, cô đang lâm vào tình cảnh không có phim mà diễn như khi ở New York. Để có được hư vinh của một ngôi sao, cô đã tiêu hết mấy chục nghìn đô của anh chàng nha sĩ đáng thương kia...

"Em không dám đụng đến Wesley, mà nếu đưa chuyện này ra ánh sáng thì em cũng chẳng có lợi gì. Vậy nên, lần trước anh bảo có thể sắp xếp cho em diễn hai vai..." Halle nói: "Giờ vẫn được đúng không? Anh ở quán rượu nào, em đến gặp anh nhé?"

"Đừng, anh đang bị đám phóng viên và cảnh sát địa phương theo dõi đây này." Được cô nhắc, Tống Á mới nhớ ra chuyện mình còn đầu tư vào hai bộ phim của Leonardo Dicaprio ở Hollywood, "Mai anh sẽ đi hỏi thử, nhưng em đừng hy vọng quá."

"Halle, em thế này chắc nên gọi là thông minh quá đà? Thông minh quá thì sẽ bị chính cái thông minh của mình hại đấy." Tống Á để điện thoại xuống, bật cười lắc đầu.