Không lâu sau, Hayden cũng nhận được một cuộc gọi, là chương trình Late Show muốn có một cuộc phỏng vấn với Tống Á, sẽ thực hiện vào hai ngày sau.
"Có lẽ họ muốn nhân sự kiện phân biệt chủng tộc đang 'hot', mời một người da đen nổi tiếng nào đó xuất hiện." Hayden phân tích.
Tống Á có phần do dự: "Chuyện này là tốt hay xấu?"
"Không hẳn là chuyện xấu, chúng ta mở một cuộc họp đi. Trước mười hai giờ cậu phải có câu trả lời cho bên kia rồi." Hayden nhìn đồng hồ.
Gọi Roberto Clayville đến và quay số điện thoại của Donovan để chế độ loa ngoài.
"Tất nhiên đó là một chuyện tốt rồi, đó là chương trình Late show của David Letterman! Hơn nữa chắc chắn họ sẽ nhắc đến sự kiện phân biệt chủng tộc kia!" Donovan lớn tiếng nói: "Không có gì phải do dự cả, vào lúc này, ngay cả MC hàng đầu như David Letterman cũng không dám gài khách mời da đen đâu."
Roberto Clayville bảo Tống Á hỏi Mottola.
Tống Á tìm một nơi vắng người gọi cho Mottola.
Mottola và Donovan đều có cùng quan điểm, nhưng Mottola có cái nhìn xa hơn: "Cậu đã thống nhất kịch bản với Late Show, và họ cũng đã chuẩn bị gần xong số chương trình có cậu. Nói một câu thật lòng, thực ra list của cậu không đủ để cùng David Letterman nói về những chủ đề lớn như nạn kỳ thị phân biệt chủng tộc đâu. Nếu như không phải là ông ta thấy cậu là ngôi sao da đen sẽ lên chương trình của mình ngay, tôi nghĩ rằng hắn sẽ không chọn cậu vào thời điểm này. Đây là một cơ hội vô cùng tuyệt vời, vận may của cậu đang đến lúc bùng nổ đấy APLUS, hãy làm thật tốt và tạo ấn tượng sâu sắc nhất trong số những người da đen.
Tống Á không còn do dự nữa, hắn cúp điện thoại và bảo Hayden trả lời chương trình Late Show rằng cậu sẽ tham gia vào cuộc phỏng vấn theo lịch trình. Đúng vậy, nếu lúc đầu hắn không định trước sẽ tham gia chương trình Late Show vào đầu tháng ba, thì làm sao bọn họ lại mời hắn vào đúng lúc này. Ở nước Mỹ này những ngôi sao nổi tiếng có quyền có thế hơn hắn và chính khách nhiều lắm.
Ngày hôm sau, hắn và Hayden vội vã đến trụ sở của NBC tại trung tâm Rockefeller ở New York để tham gia diễn tập phỏng vấn và biểu diễn. Toàn bộ quá trình này diễn ra rất nghiêm túc và cởi mở, nếu như list của hắn không đủ cao, thì phải chờ vào việc tạo ấn tượng tốt với đối phương để bù lại.
Kịch bản quả thật đã bị thay đổi, một số phần thú vị đã bị cắt, rất nhiều vấn đề bàn về chủng tộc đã được thêm vào, đương nhiên là có nhắc đến sự kiện đánh người.
Tống Á lại gọi cho Michelle, thống nhất với cô về luận điệu sẽ sử dụng. Tóm lại buổi phỏng vấn này không có chỗ cho việc thể hiện cái nhìn khách quan hay là lấp lửng, không nói rõ lập trường. Đây là một vụ bạo hành có chứng cứ quá rõ ràng, hắn chắc chắn phải đứng về phía người da đen, lên tiếng chỉ trích các cảnh sát da trắng.
Trong khi diễn tập, David Letterman đã đến nghe. Tống Á nói vài câu với ông ta, về cơ bản, hai bên đã nhất trí về lập trường.
Ngoài việc dẫn chương trình, David Letterman còn là một nhà biên kịch rất giỏi. Ông ta rất hài lòng với thái độ yêu nghề kính nghiệp của Tống Á: "Lên sân khấu thì không cần phải căng thẳng, cậu biết chứ? Có rất nhiều người nổi tiếng trẻ tuổi trước khi tham gia chương trình đều chuẩn bị rất tốt, nhưng vì quá lo lắng mà nói quá nhanh quá gấp, tôi chỉ có thể cố ý nói chậm lại để ra hiệu, sau đó..."
Ông ta làm động tác bê cốc nước lên uống: "Chỉ có thể kéo dài thời gian được như vậy thôi. Vì vậy, khi cậu thấy tôi cầm cái cốc lên, cậu phải chú ý tốc độ nói của mình."
"Tôi biết rồi, cảm ơn ông David."
Vào tối ngày 6 tháng 3, Tống Á xuất hiện đúng giờ trên chương trình Late Show. Nhờ có đài NBC, đoạn biểu diễn dài bốn phút đã được ghi hình từ trước. Trong video biểu diễn, Tống Á vừa hát vừa nhảy trên nền ca khúc "I Feel IT Coming", và phải tương tác với các nghệ sĩ tấu hài ở bên cạnh. Tuy rằng không tránh khỏi một vài sai sót nhỏ, nhưng NBC đã giúp hắn giải quyết qua các khâu hậu kỳ chỉnh sửa.
"Hôm nay chúng tôi đã mời đến một ngôi sao còn rất trẻ. Cậu ấy chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã có một số đĩa đơn bạch kim. Tất nhiên, tôi sẽ không thừa nhận rằng tôi kém hơn cậu ấy đâu. Tôi cũng đã rất nổi tiếng với vai trò là người dẫn chương trình khi tôi mới mười sáu tuổi đấy... ở trường trung học cấp hai của chúng tôi."
Khán giả bật cười.
Ban nhạc sống của nhạc sĩ nổi tiếng Paul Shaffer chơi một đoạn của ca khúc "I Feel It Coming" rồi chuyển sang "Thrift Shop" và sau đó là đến "Gửi De Klerk".
"Khi nghe thấy những giai điệu quen thuộc này, chắc hẳn mọi người cũng đoán ra được ai rồi phải không ạ? Đúng vậy, đó chính là APLUS! Chúng ta hãy cùng chào đón cậu ấy!"
Tống Á bước ra theo nhịp điệu của nhạc nền, hắn bước đi nhẹ nhàng trên sân khấu, đầu tiên vẫy tay chào khán giả, sau đó bắt tay với David Letterman, rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh sân khấu biểu diễn, hắn chọn một tư thế ngồi thật thoải mái, sau đó nhìn người dẫn chương trình một cách tự nhiên.
"Cảm ơn cậu đã nhận lời mời đến đây, buổi biểu diễn thật hoàn hảo." David Letterman bắt đầu dẫn theo kịch bản.
"Vậy cậu lớn lên ở Chicago đúng không?"
"Vâng, tôi là người Chicago."
"Cậu hãy nói một chút về cuộc sống thời còn niên thiếu của mình đi."
"Ồ, nhà tôi rất nghèo, tôi đã phải ở nhờ nhà của dì tôi từ khi còn nhỏ. Chúng tôi nghèo, tôi nhớ rằng có một lần..."
Một đứa trẻ nhà nghèo, lại có tài năng hơn người, trải qua quá trình phấn đấu đạt được thành tựu cá nhân, đây là câu chuyện mà khán giả thích nghe. Tống Á cố gắng kìm nén tâm trạng lo lắng và căng thẳng, bình tĩnh kể lại quãng thời gian ấy.
Khán giả lớn tuổi ở trường quay nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng.
"Chúng ta cùng xem một bức ảnh nào." David Letterman lấy ra bức ảnh "tình ông cháu" của Tống Á và Nelson Mandela, máy quay liền zoom cận cảnh: "Bức ảnh này chụp từ bao giờ vậy?"
"À… Đây là bức ảnh năm ngoái khi tôi tham gia một hoạt động dành cho thanh thiếu niên..."
Tống Á kể lại tình hình lần đầu gặp gỡ của hai người: "Chicago... Tiến sĩ Michelle của Tổ chức Bình quyền, chính cô ấy đã cho tôi có được cơ hội này." Hắn không quên nhắc đến Michelle, thuyết điểm tích lũy của Daniel hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
"Cậu đã nói chuyện với ông ấy chưa? Con người của ông ấy như thế nào?" David Letterman chỉ vào Nelson Mandela trong bức ảnh.
"Thực ra cũng chỉ nói qua hai câu thôi (thực ra là hoàn toàn không có câu nào), ông ấy là một ông già rất tốt bụng. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần ở trong trái tim của ông ấy. Ông là một tấm gương về chống nạn phân biệt chủng tộc. Tôi yêu ông ấy nhiều như ông tôi vậy..."
"Tôi nhớ rằng ca khúc chửi De Klerk cũng là do cậu viết đúng không? Chẳng lẽ chính phủ Nam Phi không gây khó dễ cho cậu sao?"
"Ha ha ha, không đến mức chửi đâu. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là sự xúc phạm nhỏ thôi, nhưng thật may mắn, dường như họ cũng không hề nhận ra tôi..." Tống Á vỗ vỗ vào ngực mình và làm một dáng vẻ như đang sợ hãi sau khi trốn thoát thành công, đây là cử chỉ đã diễn tập từ trước.
Hai người cùng với tất cả khán giả ở trường quay đều cười ồ lên.
"Nói đến sự phân biệt chủng tộc, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm mùng ba không?" chủ đề chính đây rồi.
"Biết, tôi đã đọc báo rồi. Thật khó để tưởng tượng sự tức giận khi tôi thấy cảnh bạo hành của cảnh sát Los Angeles…"
Tống Á đã cố gắng nói chậm lại và nhìn vào ánh đèn xanh đang sáng lên của máy quay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bây giờ đã là thập niên 90, chưa đầy mười năm nữa là bước qua thế kỷ mới, bài phát biểu của Tiến sĩ Jin Nikol đã nói như thế.... Ở nước Mỹ lại phát sinh một hành động bạo hành như vậy thật không thể nào tha thứ được, tuy tôi chỉ là một thanh niên mới có mười sáu tuổi, nhưng tôi muốn nhân cơ hội này để phát động lời kêu gọi, xin hãy ngừng phân biệt chủng tộc ngay lập tức và trừng phạt những kẻ bạo lực..."
"Rất tốt, đồng nghiệp của tôi và tôi rất đồng tình với suy nghĩ của cậu, thưa quý ông và quý bà..."
David Letterman đã nói một cách rất xúc động suy nghĩ về chống phân biệt đối xử dưới góc độ người da trắng: "Mặc dù chúng tôi không phải là một chương trình nghiêm túc gì, chúng tôi sẽ quay trở lại tiếp tục bàn về vấn đề này, xin vui lòng theo dõi tiếp..."
Quảng cáo diễn ra trong mười phút, "Biểu hiện của cậu rất tốt." David Letterman bắt tay Tống Á, khích lệ bằng hai câu ngắn gọn, sau đó Tống Á rời khỏi trường quay.
"Tuyệt vời!"
Hayden đứng chờ ở bên ngoài thấy hắn đi ra liền vội vàng chạy đến vỗ tay khen: "Biểu hiện vừa rồi của cậu xứng đáng được mười điểm. Những giọt nước mắt trên khóe mắt, những lời thoại đầy cảm xúc, tôi nghe mà cũng gần như sắp khóc đến nơi vậy."
"Thôi được rồi, giải quyết xong chuyện này rồi, bây giờ tôi nên quay về để thu âm bài hát rồi."
Tống Á lắc đầu gượng cười, hắn có quá nhiều việc. "Remember The Name" còn chưa thu âm xong, sửa lời ca khúc "Empire State Of Mind" là cả một quá trình, mấy ngày sau còn phải quay về Chicago để tham gia hoạt động biểu tình, công ty sản xuất APLUS pedal cũng chưa đi vào quỹ đạo.
Sau khi chương trình được phát sóng, phản hồi rất tốt. Tống Á trước nay là khắc tinh của tỷ suất người xem nhưng giờ đây trong một chương trình trò chuyện ít tiếng cười hơn so với bình thường, hắn đã giúp cho NBC tăng thêm lượt xem tới ba lần. Tất nhiên, chủ yếu vì đây là một đề tài nóng, nhưng hắn cũng sẽ được ghi nhận một chút công lao.
Tống Á chủ động gọi cho Mottola và cảm ơn ông ta. Dù sao, cơ hội tham gia chương trình Late Show cũng là do ông ta tạo điều kiện cho.
Sau khi quay trở về khách sạn, điện thoại và máy nhắn tin của hắn liên tục đổ chuông, không chỉ Michelle và những người quen khác, một số ca sĩ da đen có chút quen biết cũng gọi đến để thể hiện sự ủng hộ của họ, ví dụ như Ice Cube, một người đã lâu không gặp. Cậu ta cũng vừa mới quay xong một bộ phim và giờ đang ở Los Angeles, đây là nơi xảy ra vụ bạo hành, đang có rất nhiều cuộc biểu tình ở đó.
Quincy Jones, người hắn đã từng gặp mặt một lần ở lễ trao giải Grammy, cũng đã gọi và hai người đã hẹn gặp nhau tại một sự kiện ở Chicago.