Chereads / Chicago 1990 / Chapter 96 - Chương 96: Chiến thuật của ngành bất động sản

Chapter 96 - Chương 96: Chiến thuật của ngành bất động sản

Về tới khách sạn, cởi bỏ bộ lễ phục đang siết chặt cơ thể ra, Tống Á cảm thấy việc hít thở dễ dàng hơn rất nhiều. Aiur đưa cho hắn điện thoại di động cùng máy nhắn tin, trên màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Tống Á phân loại mức độ quan trọng của những bức thư để trả lời. Will Gardner đã liên lạc với công ty đầu tư AW. Ông ta đề nghị Tống Á giao tất cả công việc đàm phán ở New Jersey cho ông ta xử lý là được. Bởi vì xã hội bây giờ thường có định kiến cho rằng các minh tinh người da đen thường tiêu tiền như nước nên nếu như công ty đầu tư AW phát hiện ra hắn làm chủ, có lẽ sẽ lên giá ngay lúc đó.

Lợi ích của Tống Á và công ty luật đi đôi với nhau, ép được giá càng thấp thì công ty luật kiếm được càng nhiều tiền, Tống Á đồng ý.

Lão Joe cũng đã gọi điện thoại tới, lão ta bảo Tống Á về Chicago một chuyến thì đến gặp lão, cũng không nói nguyên nhân là gì.

Sau đó là Milla: "Em nhìn thấy anh trên tivi, biểu hiện lúc phỏng vấn của anh cũng không tệ lắm." Cô học giọng điệu ông cụ non nói.

"Colombia lúc đầu đề nghị anh mang một cô gái đi thảm đỏ cùng, nhưng anh đã từ chối." Tống Á lấy lòng cô.

"Vâng, vâng, phải thế chứ."

Milla rất hài lòng. Cô và Tống Á trong lễ trao giải Grammy lần này đều không thu hoạch được một giải nào. Bởi vì William Morris làm giá cho cô rất cao nên không muốn để cho cô tự hạ thấp thân phận tới tham gia lễ trao giải không có đề cử. Phim của cô đầu tháng ba sẽ quay xong, sau đó cô sẽ đến New York thu âm album, hai người sẽ có thêm nhiều cơ hội để gặp mặt nhau.

Nói chuyện điện thoại với Milla một hồi lâu, Milla vẫn lưu luyến mãi, Tống Á phải dỗ dành rồi mới cúp điện thoại.

Các cuộc gọi còn lại đều là của mấy người quen tại đài CBS Tống Á đã xem cuộc phỏng vấn ngắn trước thềm đêm trao giải của Tống Á. Bọn họ gửi tới hắn lời chúc mừng. Tống Á trả lời tin nhắn của từng người để bày tỏ sự cảm ơn của mình.

Cuối cùng có một cuộc điện thoại đến từ Halle Berry, cô cũng là người duy nhất Tống Á không gọi lại.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Tống Á bắt đầu phân tích sơ bộ về bài hát thứ năm được thiên khải gửi đến, hoặc cũng có thể gọi là ca khúc thứ năm và ca khúc thứ sáu của hắn. Bài này có tên là "Empire State of Mind (Đế quốc chi tâm)". Ca khúc sẽ có hai phiên bản. Phiên bản thứ nhất là hát song ca nam nữ, nữ ca sĩ phụ trách phần điệp khúc, dùng tiết tấu Blue cùng giọng Soul. Phần nam ca sĩ RAP là lời kể lể về việc mình buôn lậu thuốc phiện, kể lại lịch sử đen tối, sau đó khoe khoang về sự thành công của mình. Ca khúc dùng rất nhiều từ mà Tống Á nửa hiểu nửa không. Nhân vật trong bài hát còn tự nhận mình là một thành viên của băng Crips, một bài rap gangster điển hình. Xem ra phần lời của bài hát sẽ phải thay đổi rất nhiều.

MV mặc dù đơn giản nhưng rất có ý nghĩa, Tống Á xem một lần là nhận ra New York trong bài hát không có Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ? Mà bên trong lời bài hát có nhắc đến Trung Tâm Thương Mại Thế Giới và tượng nữ thần tự do bất hủ. Chuyện này vô cùng kỳ lạ. Dựa theo tình cảm của người dân nước Mỹ, chẳng phải là nên hát về Cao ốc Empire State cùng tượng nữ thần tự do biểu tượng cho sự bất tử hay sao?

Phiên bản thứ hai là phiên bản có thêm đoạn độc tấu piano và hát của nữ ca sĩ ở đoạn điệp khúc. Lời của phần này giống logic của người bình thường hơn rất nhiều so với bản thứ nhất, kỹ thuật thanh nhạc cực kỳ cao cấp nhưng Tống Á không có ý định sử dụng. Nếu như sử dụng nó, thì cũng không thể đưa vào album của hắn, vì là do nữ ca sĩ thể hiện, hắn còn đang lo không sản xuất đủ mười bài cho album đầu tay nữa là.

Tuy vậy, hiện tại không phải là lúc để nghiên cứu vấn đề này một cách cẩn thận. Ngày hôm sau, hắn ngủ một giấc đến giữa trưa, sau đó đi mua một bộ âu phục công sở, Tống Á đưa theo Aiur, lại gọi thêm Roberto Clayville, người hắn đã hẹn sẵn từ trước, cùng đi tới thành phố New Jersey nơi cách họ một con sông để gặp Hayden và Dyle.

"Nơi này trước kia có rất nhiều nhà máy quân sự cùng với xưởng đóng tàu, cho nên công đoàn có sức ảnh hưởng rất lớn." Ngồi trên chiếc Cadillac Fleetwood, Roberto Clayville giới thiệu.

Quả thực, vùng đất nơi cách New York không xa này, có vô số dấu tích của nền công nghiệp nặng trong quá khứ. Đương nhiên, hiện tại đã dần dần suy thoái. Rất nhiều nhà máy phải đóng cửa thì đã đóng cửa, rút lui thì đã rút lui, đất của nhà máy bị cải tạo thành khu dân cư.

Tống Á chẳng còn tâm trí gì để lo những chuyện này. Sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt ở Công ty Warren Brothers. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những kinh nghiệm vất vả tích lũy trong một năm sau khi xuyên không đến đây của Tống Á hầu như sẽ được đầu tư hết vào đây.

Roberto Clayville chưa tiết lộ ý nghĩ của ông ta. Theo lý mà nói lần thu mua này của Tống Á không có gì vướng mắc về lợi ích với một cổ đông nhỏ của công ty Warren Brother. Công ty đầu tư AW đã nói rõ về kho bản quyền âm thanh và quan hệ sở hữu các tài sản khác của công ty. Bọn họ đã lần lượt bán những khu đất và nhà xưởng ra ngoài với cái giá rất tốt, thực ra anh em nhà Warren và cả Roberto Clayville đã sớm thu lại tiền vốn của mình rồi.

Will Gardner sẽ đến vào sáng mai. Tống Á đã có cuộc gặp mặt với hai ông chủ người da trắng của công ty đầu tư AW, chính thức thể hiện ý muốn thu mua công ty.

"Không, tôi không tham dự đàm phán, tôi đã ủy thác chuyện này cho Will Gardner rồi."

Đối phương rất nhiệt tình mời hắn và Roberto Clayville dùng bữa. Trong bữa tiệc Tống Á rất chú trọng lời nói, hàng triệu đô la đang dồn ở đó, bảo sao mà hắn không cẩn thận cho được.

"Đám công đoạn đó không dễ xử lý đâu."

"À đúng rồi, tên kia gọi là gì nhỉ, cái gì mà phó giám đốc Wise, chính là cái con gián ấy, đầu tuần hắn tổ chức một cuộc biểu tình có sự tham gia của gần chục ngàn người, làm nghị viên nơi đó hết hồn."

"Đúng vậy, APLUS, sau khi cậu mua xong nhà máy phải cẩn thận với người đó đấy."

"Chúng tôi hiện giờ ngày nào cũng phải biếu tiền cho bên đó!"

Hai ông chủ của công ty đầu tư AW kẻ xướng người hoạ. Bọn họ không hề giấu giếm hoàn cảnh khó khăn hiện tại, nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán. Sau khi công ty bị phân tách, chỉ riêng thu nhập bán đất và nhà máy, cũng đủ để hồi lại chi phí thu mua và giải tỏa khoản nợ từ trước của công ty này. Hiện tại họ bán cho Tống Á nhiều hay ít đều là lãi ròng, nếu cứ một mực giữ ở trong tay, bán không xong, thời gian kéo dài ngược lại sẽ bị thua lỗ.

Tống Á cảm giác mình kéo dài thời gian đối với bọn họ như vậy quả là một ý kiến sáng suốt, đối phương rõ ràng rất nóng lòng hoàn thành mối làm ăn này.

Roberto Clayville đối với quyết định ngu xuẩn của Warren Brother rất không cam lòng. Ông ta cho rằng bán công ty với giá như vậy là quá rẻ mạt, nhưng xã hội tư bản vốn là vậy. Anh kinh doanh nhà xưởng lỗ vốn, người khác mua lại và kiếm lời từ việc bán sang tay, đó là họ tài giỏi.

"Gần nghìn người ư?" Tống Á sững sờ, công ty Warren Brothers không phải chỉ có ba mươi mấy nhân viên à?

"Một nhân viên, ba, bốn người nhà phụ thuộc vào, còn có công nhân và người nhà của các đơn vị cung ứng cho công ty, cộng thêm hội viên công đoàn gần đó cùng với người nhà, còn có cả mấy kẻ ngu đần đến tham gia cho vui..."

Ăn xong cơm tối, hai ông chủ dẫn Tống Á đi thăm quan cơ ngơi của công ty Warren Brother. Đó là một nhà máy hai tầng kiểu cũ. Tầng một thiết bị đều rất cũ kĩ, thậm chí còn có mấy cỗ máy làm bằng gang kiểu cũ từ vài thập niên trước. Không có công nhân đang làm việc, chỉ có các loại công cụ lao động ném bừa bộn trên mặt đất. Có duy nhất một nhân viên bảo an người da đen trông giữ kho bạc, bên trong là các rương đựng đàn synthesizer không bán được có in logo của công tyWarren Brothers. Có những chiếc rương khác được đặt chồng chất trong xó nhà, bám đầy bụi bặm.

Thiết bị ở tầng hai thì hiện đại hơn rất nhiều. Tống Á thậm chí nhìn thấy mấy cái máy tính bên trong một gian phòng làm việc nhỏ, bên trong có hai người với mái tóc bù rù như ổ gà. Đó là hai gã đàn ông người da trắng đeo mắt kính mặc áo ca rô đang nhìn màn hình gõ bàn phím.

"Đây là cái gì?" Tống Á nhìn thấy giao diện đồ họa trên màn hình, đáy lòng dâng lên cảm giác quen thuộc, dứt khoát đi vào trực tiếp hỏi.

"WINDOWS 3.0..."

Một người đàn ông mặc áo ca rô kẻ sọc trả lời: "Hệ điều hành này tương thích với tiêu chuẩn âm thanh MIDI mới ra mắt năm nay. Về sau việc biên tập file âm thanh có thể thông qua hệ điều hành này, thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa nó hầu như tương thích với tất cả các thiết bị hỗ trợ chuẩn MIDI.

Ông ta chỉ vào chiếc đàn synthesizer và bàn đạp được kết nối thông qua dây cáp dữ liệu*: "Công ty của chúng tôi đã tiêu một số tiền lớn để nâng cấp thiết bị, để thích ứng được với tiêu chuẩn mới, không ngờ rằng..."

(*) Data cable.

"Vẫn đang làm việc à? Andrew..." Roberto Clayville biết bọn họ, tiến đến cười chào hỏi. "Còn cả Hunter nữa, hai người đừng mù quáng làm việc làm gì, công ty đã phá sản rồi."

"Hai chúng tôi chỉ đang chơi đùa thôi." Hunter ngượng ngùng cười đẩy đẩy kính mắt. "Mấy người thất nghiệp đều đang ở phòng họp lớn, mọi người đi tìm bọn họ đi."

Tống Á đi theo hai ông chủ của AW tiến vào phòng họp lớn. Bên trong phòng, gần ba mươi nhân viên mặc đồng phục công nhân đang tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm. Phần lớn họ đều là người da trắng, chỉ có ba người da đen. Tống Á đứng ở trước mặt bọn họ, "Giới thiệu một chút, cậu APLUS có ý muốn thu mua công ty, mọi người đều biết cậu ấy chứ? Về sau nói không chừng cậu ấy chính là ông chủ của mọi người." Ông chủ AW tự mình giới thiệu Tống Á cho bọn họ.

"Mặc kệ ai mua công ty, chúng tôi chỉ cần việc làm!" Một người da trắng trung niên tóc ngắn màu vàng kim hô lên mào đầu.

Tống Á nhìn về phía ông ta, hẳn là con gián, phó giám đốc Wise trong lời của AW, quần áo làm việc rất sạch sẽ, tiếng nói dứt khoát, rất khuấy động lòng người.

"Đúng vậy, chúng tôi đều muốn có việc làm!" Những người khác cũng đều hô theo.

Lần gặp mặt đầu tiên chỉ có thể kết thúc qua loa, thân phận minh tinh của Tống Á không cách nào khiến các công nhân cúi đầu kính trọng.

Nhiệm vụ hôm nay chỉ là ra mặt, "làm quen". Will Gardner gọi cái này là 'Chiến thuật của ngành bất động sản'.

Trong thời đại mọi khoảng cách đang dần bị xóa nhòa, cộng đồng người da đen tràn vào xã hội người da trắng, khiến cho tình hình an ninh cộng đồng xấu đi. Một cách tự nhiên, việc này khiến cho giá địa ốc ở khu vực đó cứ ngày một thấp đi. Trong xã hội tư bản không thiếu gì những người thông minh, chủ xí nghiệp người da trắng sau khi phát hiện dấu hiệu có người da đen thâm nhập cộng đồng, ngay lập tức liền quả quyết bán nhà chuyển chỗ ở, tránh việc bị tổn thất do giá bất động sản hạ thấp.

Nhưng khuyết điểm của xã hội tư bản cũng chính là người thông minh quá nhiều. Loại sách lược ngăn chặn thua lỗ này càng về sau lại càng nhiều người áp dụng, chỉ cần có một hộ người da đen chuyển vào, cộng đồng người da trắng sẽ lập tức bắt đầu kế hoạch bán nhà, khiến giá nhà đất giảm xuống càng nhiều, dẫn đến chi phí để dọn vào sinh sống ở khu vực đó hạ thấp, khiến tốc độ tràn vào của người da đen càng nhanh hơn.

Càng về sau, các nhà tư bản giảo hoạt đã nhìn ra điểm này, bọn họ sẽ cố ý đưa người da đen chuyển vào cộng đồng người da trắng, sau đó tạo ra làn sóng di dân giả, sắp xếp lượng lớn người da đen chuyển vào khu vực đó, chủ xí nghiệp người da trắng tự cho là thông minh nhao nhao cắt thịt để dừng tổn hại, nhà ở bị dân buôn bất động sản mua hết, sau đó người da đen chuyển đi, giá phòng tăng trở lại, dân buôn bất động sản từ đó kiếm lời lớn.

Will Gardner để Tống Á tới ra mặt, cũng là lợi dụng cái sách lược "cũ kĩ" này. Rất nhiều người da trắng ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng rất không bằng lòng khi làm việc dưới trướng một ông chủ là người da đen. Chỉ cần có thể ép bộ phận này đồng ý tự bỏ đi, kế hoạch thu mua của Tống Á có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Trước mắt công ty Warren Brothers có ba mươi lăm nhân viên, chỉ cần hơn một nửa tầm mười tám người đồng ý rời đi, lại giải quyết được vấn đề chỗ nghị viên, coi như vị phó giám đốc Wise có ba đầu sáu tay cũng không ngăn cản được.