Vài ngày sau, trường học, phòng học âm nhạc và dàn nhạc giao hưởng lại tiếp tục tập luyện.
"Katy, đàn của em rất đẹp." Sau khi diễn tấu một khúc, giáo viên dạy âm nhạc rất hài lòng, bắt đầu khen cây đàn violin của Katy.
"Cảm ơn cô." Katy nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Cây đàn được làm thủ công 100% với những đường cong xinh đẹp màu nâu đỏ. Thân đàn sáng bóng bởi năm tháng và chiếc hộp đựng đàn được trang trí cầu kỳ theo lối cũ, cho thấy giá tiền của nó không hề rẻ tý nào.
"Có phải cậu mua ở chỗ cửa hàng nhạc cụ bên cạnh Nhà Hát Lớn đúng không? Tuần trước, tôi thấy nó còn được đặt trong tủ kính…" Một bạn nữ sinh bên cạnh Katy nhỏ giọng thán phục: "Giá là ba nghìn tám trăm đô đấy!"
"Có thật không?" Các bạn học sinh nhao nhao lên, tất cả sự chú ý đều đặt lên cây đàn kia.
"Tôi cũng không biết, đó là bố tôi mua…" Katy có chút đắc ý.
"Wow, bố cậu chiều cậu thật đấy." Các bạn nữ xung quanh cảm thấy vô cùng hâm mộ đối với cô.
"APLUS đang nhìn cậu kìa." Cô bạn đầu tiên gợi chuyện quay đầu liếc nhìn Tống Á một cái, sau đó ghé sát vào tai của Katy nhỏ giọng nói.
"Tôi không nhìn mà được à? Cây đàn violin kia rõ ràng là dùng tiền của tôi mua mà!" Trái tim của Tống Á đang rỉ máu.
Bố của Katy, người đứng đầu nhóm Sturmabteilung, Vick McGee. Lần trước gã ta tới là vì làm việc cho kiểm sát trưởng Cook, Peter Floch. Gã ta nói đúng. Các ông tai to mặt lớn không phải là muốn kết giao thì có thể kết giao. Đây là một quá trình đôi bên cùng lựa chọn lẫn nhau.
Hắn thuê vợ của Peter, Alicia làm luật sư biện hộ cho Tony. Loại giao dịch tiền – quyền chỉ có thể ngầm hiểu này không đơn giản chút nào. Peter muốn kiểm tra xem hắn có đáng để cho ông ta giúp đỡ hay không. Vick đến phòng thu âm mà không tìm được bất kỳ dấu vết nào của chất ma túy, cũng không tìm được bất kỳ bằng chứng văn bản nào có khả năng gây nguy hiểm cho nhà Floch. Cho nên lúc gần đi, ông ta mới nói: "Peter gửi lời hỏi thăm tới cậu." Chính bản thân hắn cho đến lúc đó mới được coi là thông qua thử thách đầu tiên của các ông lớn này, nói cách khác là thông qua bài kiểm tra về lòng tin của những ông lớn này.
"May mắn thay, tôi không có thói quen ghi sổ sách các giao dịch kiểu này…"
Tống Á chỉ cảm thấy may mắn. Nếu như trong tủ sách có một cuốn sổ đen, ghi chép lại những lần đưa bao nhiêu tiền cho luật sư Alicia, những lần làm ăn cùng với công ty luật của Alicia. Hoặc là, việc quyên góp một trăm nghìn đô cho tổ chức từ thiện. E rằng Vick sẽ dễ dàng nhét một gói thuốc phiện vào trong cái két sắt, thuận tiện tiêu hủy cái cuốn sổ đen đấy ngay tại chỗ luôn.
Sau đó, bản thân hắn sẽ rơi vào những rắc rối không có hồi kết với các cơ quan thực thi pháp luật, và hiển nhiên, Tony cũng sẽ xong đời luôn.
"Đâu liên quan gì tới tôi đâu." Katy không quay đầu lại, tiếp tục cẩn thận điều chỉnh dây đàn violin.
Lần trước sau khi cô bị Tống Á làm cho mất hết thể diện, dường như cô đã mất đi hứng thú đối với hắn.
"Vicky, là con gái của ông đúng không …"
Ngược lại, Tống Á lại có ý với cô ta. Lúc gần đi, thám tử Vicky đã cảnh cáo hắn, điều này làm hắn vô cùng khó chịu: "Ông bắt tôi tránh con gái của ông xa một chút, tôi lại cứ muốn nhét cái… của tôi… vào …"
Chỉ có điều, chuyện này không thể thực hiện ngay lập tức được, bây giờ hắn còn chưa đủ thực lực. Hắn rõ ràng là không có cách nào để đối phó với sự tức giận đến từ đội trưởng đội Sturmabteilung khét tiếng.
Tất cả mọi thứ dường như đã trở về như bình thường. Tống Á đến trường mỗi ngày, thu âm các bài hát, về nhà, cuộc sống sinh hoạt đơn giản nhưng lại có quy luật. Những tay phóng viên luôn để mắt tới hắn nhưng lại không nắm bắt được bất kỳ tin tức gì. Không thể làm gì khác, bọn họ đành phải từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Tống Á.
Vào ngày Tony ra tòa, Tống Á vẫn không đến. Chuyện đi đêm này giống như một lời nói dối. Rồi sau đó, hắn chỉ có thể dùng càng nhiều lời nói dối khác lớn hơn để che đậy sự thật. Mối quan hệ giữa hắn và giới chính trị ở Chicago càng ngày càng sâu, cho nên mọi chuyện đều phải lấy an toàn làm trên hết.
Dì Tô Thiến lại mang cả nhà theo Tony đi tới tòa án. Theo như ý kiến của bà là để cho thẩm phán nhìn thấy gia đình nhỏ này, còn có cả Connie đang mang thai, thẩm phán nhất định sẽ nảy sinh lòng thương hại mà xử nhẹ tội cho Tony.
Chẳng bao lâu sau, dì Tô Thiến cùng với mọi người đã trở về, còn có cả Tony nữa.
Cả nhà vô cùng vui mừng phấn khởi. Bộ mặt sầu khổ câm lặng của Tony trong suốt những ngày vừa qua cũng đã biến mất. Ông anh lắm lời của thường ngày đã quay trở lại.
"Này! Em trai tốt của tao, mày đã làm như thế nào vậy?" Tony vừa mới về tới nhà thì liền ôm chầm lấy Tống Á hỏi.
Goodman là người cuối cùng bước vào cửa: "Không nên hỏi vấn đề này, Tony. Cũng đừng cùng người khác nói về chuyện này! Lowry Bé cũng không được!" Anh ta nghiêm nghị nhắc nhở.
"Được được được, tôi sẽ không hỏi." Tony ngồi ở bên cạnh Tống Á: "Mày biết không? Mới vừa rồi rất căng thẳng, tao đang chờ nhé. Bỗng nhiên có một vị cảnh sát tòa án nói với tao rằng không cần phải lên tòa nữa, OMG! Không cần lên tòa nữa! Ha ha ha!"
Tống Á nhìn về phía Goodman.
"Alicia đã đạt được thỏa thuận miễn truy tố với bên công tố vào phút cuối. Đó là lý do vì sao Tòa án lại hủy bỏ phiên điều trần. Tony bị xử án treo, bị giám sát hai năm bởi người quản chế và thêm 400 giờ đồng hồ lao động công ích."
Goodman kéo Tony lại để hai người đối mặt với nhau: "Nhìn vào mắt của tôi. Chú ý lắng nghe đây. Đây chỉ là án treo, án treo có kỳ hạn. Cậu không được phép phạm pháp thêm lần nữa, hiểu chưa? Cửa nhà giam có thể vì cậu mà mở ra bất cứ lúc nào. Còn nữa, cậu cần phải thường xuyên báo cáo cho nhân viên giám sát. Cậu cũng phải hoàn thành những lần lao động công ích một cách đúng mực. Tốt nhất là đừng coi thường việc này."
"Tôi biết rồi, Goodman, tôi sẽ thường xuyên báo cáo. Tôi biết việc lao động công ích là gì, chính là đi nhặt rác chẳng hạn. Tôi nhất định sẽ không gây rắc rối gì nữa đâu." Tony liên tiếp gật đầu.
"Những gì nên nói tôi đều đã nói hết rồi." Goodman đến nằm lên trên ghế salon.
"Cảm ơn, Chuck." Tống Á hướng về phía anh ta nói lời cảm ơn: "Tony, anh vào đây một chút." Hắn kéo Tony vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
"Sau khi chuyện này kết thúc rồi, anh đi theo em đi, đừng đi với bọn Lowry Bé nữa." Hắn nói nghiêm túc: "Em cũng rất cần một người trợ giúp. Hơn nữa anh đi theo bọn họ chơi bời một cách không có chừng mực. Hộp đêm và quán bar là những nơi có rất nhiều sự cố bất ngờ xảy ra. Bây giờ, anh đang có tiền án trong người. Nếu như tái phạm lại chuyện đó một lần nữa, không ai giúp được anh đâu."
"Đừng như vậy mà, Alexander…"
Khuôn mặt của Tony trở nên bối rối: "Tao là anh trai mày mà, chuyện của tao để cho tao tự mình quyết định có được không?"
"Chuyện lần này anh định vượt qua một mình như thế nào? Dựa vào Lowry Bé ư? Bọn họ ngay việc bảo lãnh cho anh cũng không thèm làm kia kìa." Tống Á hỏi.
"Bọn họ cũng có mời luật sư rất nổi tiếng…"
Tony thấp giọng nói: "Hơn nữa, bọn tao quyết định bốc thăm để gánh tội, tao đã rút được cái đầu tiên, không cần phải, dĩ nhiên lần này tao là người nhận. Bây giờ, mày không để cho tao đi cùng Lowry Bé, khác gì tao gánh tội thay nó là mất công vô ích? Lần sau có xảy ra chuyện thêm lần nữa, cũng không tới phiên tao gánh tội nữa, không sao đâu."
"Không…!"
Tống Á bị cái loại logic tuyệt vời của Tony làm cho tức đến phì cười: "Vậy có nghĩa là anh đã gánh tội thay, và sau đó không tiếp tục đi theo Lowry Bé thì rất thua thiệt đúng không?"
"Yep!"
"F*CK YOU! Anh vẫn còn Yep được …" Tống Á lạnh lùng nhìn Tony.
Tony đuối lý đành cúi đầu xuống: "Tao và Lowry Bé là anh em mà, Alexander…"
"Tùy anh, anh cứ việc đi theo cậu ta đi!" Tống Á mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng.
Vào ngày 15 tháng 2, người thợ may đưa lễ phục đến. Bản ghi âm bán thành phẩm bài hát "Remember The Name" cũng đã hoàn thành rồi, nên Tống Á chuẩn bị lên đường đi New York.
Chiếc xe ô tô lái từ từ đến khu vực bên hồ Michigan. Bởi vì một vài nhà cao tầng thiết kế không hiệu quả, tạo thành một góc hút gió, khiến đủ loại túi ni lông sặc sỡ đang khiêu vũ trong gió, dần bị dồn tới nơi này, sắp chất lại thành núi rồi.
Phía xa xa, Tống Á thấy dáng người to con của Tony. Cậu ta đang cởi trần cùng với mấy thằng con trai khác, cầm chiếc túi màu đen to đùng làm công tác dọn dẹp vệ sinh. Loại lao động công ích này chẳng có mấy người chịu tích cực làm việc cả, tất cả chỉ là làm cho có mà thôi. Tất cả mọi người đều giống như đang quay chậm vậy, từ từ chậm rãi đem từng cái túi một ném vào trong cái túi màu đen. Nhân viên giám sát đứng ở bên cạnh chờ đợi, cũng chẳng buồn thúc giục.
Hayden dừng xe, ngăn Tống Á lại khi hắn đang muốn mở cửa xuống xe.
"Nhìn xem."
Theo hướng ngón tay anh ta chỉ, Tống Á nhìn thấy mui chiếc xe Chevrolet của Lowry bé.
Lowry Bé cùng với Ống Giảm Thanh nhảy xuống xe, đi về phía Tony. AK thì đến gần nhân viên giám sát, đưa cho ông ta một điếu thuốc. Sau đó, không biết anh ta đã bỏ vật gì vào trong túi áo của đối phương, hai người bọn họ ôm nhau vừa cười nói vui vẻ vừa đi qua một bên.
"Hey! Cậu làm việc chậm quá đấy, Tony! Chịu khó một chút đi!" Lowry Bé đi đến bên cạnh, cười toe toét.
"F*CK YOU!" Tony chửi lại, nhưng mà, nụ cười trên mặt cậu ta hiện ra, nó xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng. Tony và ba người khác cụng tay với nhau: "Cảm ơn mọi người tới thăm tôi."
"Nói thừa, dĩ nhiên, chúng ta là anh em mà đúng không?" Lowry Bé đấm vào ngực của Tony một đấm.
"Ừ!" Tony bày ra tư thế đấm bốc để né tránh, sau đó làm bộ đấm một cú phản đòn.
Sau đó Ống Giảm Thanh cũng tham gia vào 'cuộc hỗn chiến'. Ba người cười đùa ầm ĩ dưới nắng chiều vàng cùng với những chiếc túi bóng ni lông bay nhảy trên bầu trời.
"Trời ơi…"
Tống Á nhìn thấy cảnh này liền đóng đóng cửa xe lại, lẩm bẩm: "Bọn họ nghĩ rằng mình vẫn là những đứa trẻ ba tuổi sao? Trong đầu óc của bọn họ rốt cuộc chứa cái thứ gì vậy…"
"Bọn họ và cậu không phải là cùng một loại người, APLUS. Cậu không thể hiểu được họ. Bọn họ cũng không có cách nào hiểu được cậu." Hayden nói.
"Cứ như vậy đi." Tống Á lắc đầu: "Lái xe đi, Hayden, đến New York chúng ta sẽ rất bận rộn…"