" Ào... Ào…"
Tống Á xả nước, bước ra khỏi nhà vệ sinh cùng với Halle mặc quần áo tử tế đi ra ngoài. "Đi thôi." Hắn đặc biệt đeo đồng hồ vàng và dây chuyền vàng lên người để tô điểm cho bề ngoài của mình, kiểm tra lại phòng một lần nữa sau đó hai người đi ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài hành lang tràn ngập mùi cỏ cần sa rất khó ngửi, "F*CK!" Tống Á tức giận mắng to, "Big A!" Rầm rầm rầm, tiếng gõ vang lên ở một phòng ngủ khác.
"Sao vậy?" Big A nửa tỉnh nửa mơ ra mở cửa, bên trong phòng của hắn còn có hai người phụ nữ nữa vẫn còn đang nằm trên giường.
"Tôi đã nói như thế nào? Đây là một party sạch sẽ! Sạch sẽ! Anh ngửi thử xem!" Tống Á quát.
"À… Tôi đã kiểm soát hết mức có thể, khiến bọn họ không động chạm vào những thứ kia rồi. Cuối cùng thì lại không đủ sức kiểm soát từng người một, vả lại ai cũng uống say rồi…"
Big A dáng vẻ không quan tâm mà ngáp dài một hơi, "Mấy giờ rồi."
"Chín giờ sáng rồi." Tống Á cho anh ta nhìn đồng hồ, "Một lúc nữa tôi phải đưa Halle ra sân bay, nơi này…"
"Cậu yên tâm, yên tâm, trước buổi trưa tôi sẽ đuổi bọn họ đi." Big A vỗ ngực cam đoan.
"Thật chứ."
Thở hổn hển đi đến bậc cầu thang, Tống Á phát hiện từ cầu thang cho đến đại sảnh, cả nam lẫn nữa đều nằm đầy dưới đất. Duy nhất còn một đôi vẫn tỉnh táo ở trên sofa thì để trần toàn thân ở dưới cái chăn mỏng, đang cùng nhau tập thể dục buổi sáng.
Cốc giấy dùng một lần, kính vỡ, giày dép, bít tất vương vãi khắp mọi nơi, đặc biệt những vết bẩn của nhiều màu rượu khác nhau chỗ này một bãi, chỗ kia một bãi.
Một người da trắng nằm sấp gần cửa Công ty A+ Records đang ngáy khò khò. Nước miếng hắn nhỏ xuống tưởng chừng như sắp tích được thành vũng.
"Trời đất ơi!" Đối mặt với tình cảnh này, Tống Á chỉ có thể ôm đầu ai oán.
Ngược lại Halle lại cảm thấy rất bình thường, "Tiệc party của ngành giải trí đều như thế này." Cô ấy nhỏ giọng an ủi, theo Tống Á cẩn thận bước đi, tránh đi những người say như chó chết nằm la liệt khắp nơi, đi ra phía bên ngoài biệt thự.
Các nhân viên dọn dẹp của công ty dịch vụ đã bắt đầu làm việc. Bọn họ đang đóng gói các quầy bar, lấy túi lưới dài vớt những mảnh vụn rơi trong bể bơi. Không biết cái quần lót viền ren của cô gái nào bị treo trên đèn đường, một nhân viên dọn vệ sinh đang dùng cây để khều nó xuống.
"Không cần tiễn nữa, em tự ra sân bay được rồi." Halle bước ra bên ngoài cửa quay đầu lại nói.
"Cứ để anh tiễn em ra sân bay đi." Tống Á ôm chặt cô, "Nhân tiện anh cũng muốn trốn ra ngoài, bớt những chuyện xảy ra ngoài ý muốn." Trong biệt thự có lá cần sa, hắn phải nhanh chóng trốn ra ngoài.
"Trời ạ! Sao lại tới nhanh như vậy?"
Một chiếc taxi bất ngờ xuất hiện ở trước cửa lớn. Hai người vừa mới ở trên tầng gọi taxi. Theo lý mà nói thì xe taxi được hãng taxi cử đến ít nhất cũng phải mất 15 phút nữa mới đến nơi.
Hoá ra không phải là xe mà họ gọi, bạn gái người da trắng của Dyle từ trong bước ra, "Dyle đâu?" Cô ta nhìn Tống Á không khách sáo hỏi.
"À…" Tống Á thật sự cũng không biết Dyle đang ở đâu.
Bạn gái của Dyle không để ý đến hắn, trực tiếp đi vào trong biệt thự. Không lâu sau, bên trong vọng ra tiếng cãi cọ lớn: "Tôi bỏ công việc ở New York đi theo anh đến đây, vậy mà anh đối xử với tôi như vậy sao…?" Cô gái đó khóc nức nở, Tống Á dẫn Halle vội vàng theo vào bên trong. Trong một phòng ngủ, Dyle ngồi trên giường cúi thấp đầu xuống vì bị bạn gái bắt tại trận. Một cô gái người da đen vội vàng vơ quần áo trốn ra ngoài.
"Dyle."
Tống Á lặng người một giây vì anh ta, "Chúng ta chạy ra ngoài mau." Hắn vội vàng kéo tay Halle nhanh chóng bước lên chiếc xe taxi đỗ ngoài cửa, "Ra sân bay, cảm ơn."
Tiễn Halle xong, bồi thường chút phí tổn thất cho công ty phục vụ, sau đó Tống Á đuổi khéo cô bạn gái đến từ New York của Dyle đi. Hắn mua một cây thông Giáng Sinh, về nhà cùng người nhà trải qua bữa tiệc Giáng Sinh vui vẻ. Tối ngày 25, hắn đi vào sân vận động ở Chicago, ngồi chiếc ghế gần với sân bóng nhất, nơi dành riêng cho khách quý.
"Không cần để ý đến camera, chỗ ngồi của anh không thể nào không bị quay đến."
"Nhất định không được nhìn ngang ngó dọc, tâm trí phải tập trung vào trận đấu, nếu như cậu không tập trung vào trận đấu thì rất dễ mất điểm trong mắt những người hâm mộ bóng rổ."
"Cổ vũ cho đội Bulls, vì cậu là người Chicago. Cổ vũ cho Bulls cũng là điều hiển nhiên. Những người nơi khác, kể cả fan của Detroit cũng không vì điều này mà trách cậu được."
"Tóm lại, cậu không làm những điều không hợp lý là được. Cậu chỉ cần tập trung xem thi đấu là đã hoàn thành xong nhiệm vụ, việc tuyên truyền đã có chúng tôi lo."
Hắn nhớ kĩ lời dặn dò của người phụ trách tuyên truyền công ty Colombia rồi bước vào sân bóng. Ngay lập tức Tống Á liền dồn hết sự chú ý vào trận thi đấu.
Sau những nghi thức khai mạc dài dòng cùng nghi thức hát quốc ca, trận đấu chính thức bắt đầu.
Lần trước xem trận thi đấu của đội Bulls ở Detroit, bởi vì hắn vốn dĩ cũng không xem bóng rổ, còn đi cùng Milla, anh anh em em với cô ấy, cộng thêm niềm vui sướng trên nỗi đau khổ của Lowry, hắn còn muốn Bulls thua trận chẳng hết, cho nên vốn dĩ cũng không tập trung vào xem bóng.
Lần này thì hoàn toàn khác. Lần này Chicago Bulls là đội sân nhà. Khán giả đều đang giữ ý muốn phục thù cho thất bại của đội nhà ở trận chung kết phía Đông lần trước. Ngay từ lúc bắt đầu không khí đã rất sôi nổi, khoảng cách lại gần sân bóng. Tống Á lúc đầu còn cố gắng ép bản thân xem bóng nhưng rất nhanh hắn dần dần đã hoà nhập được với không khí sôi nổi trên khán đài. Rất nhanh sau đó hắn còn cùng với fan của đội Chicago Bulls la hét ở trên khán đài, đắm chìm vào trận đấu, trở thành fan của Chicago Bulls. Tống Á cuối cùng đã hiểu vì sao người dân Chicago lại ghét Detroit Pistons thi đấu đến như vậy. Nguyên nhân thứ nhất là đội Bulls thường xuyên thua, hơn nữa là Pistons chơi bóng quá bẩn.
Thô bạo đánh người, cố ý dùng khuỷu, đệm gối, nhảy lên sau đó nhắm vào Michael Jordan* đè xuống. Đám người này bất chấp dùng thủ đoạn, đặc biệt là Ranbir cùng Rodman. Cách thi đấu dã man của bọn chúng khiến cho người ít xem bóng như Tống Á cũng phải hận đến nghiến răng, nghiến rợi. Bulls một lần tiến công thất bại, Isiah Thomas mỉm cười dương dương tự đắc dẫn bóng, khi đi ngang đội đối phương, anh ta thậm chí còn giơ chân ra khều ngã đối thủ.
(*) Siêu sao bóng rổ Mỹ, được coi là một trong những tuyển thủ bóng rổ hàng đầu, người đã đem bóng rổ NBA của Mỹ phổ biến ra toàn thế giới trong thập niên 1980 và 1990.
Đương nhiên, anh ta đã nhịn được, việc này đối với Chicago Bulls không giúp ích được gì, đối với bản thân nếu bị báo chí phát hiện đăng bài thì càng bất lợi.
Kết thúc hiệp đấu thứ nhất, Bulls 43 điểm thua Pistions 48 điểm. Sau một cú đảo bóng sau lưng* uyển chuyển của Michael Jordan
(*) Behind-the-back dribble
Tống Á cùng tất cả khán giả trên sân đồng loạt đứng dậy vỗ tay, tiếng hoan hô ầm ĩ như muốn đánh sập sân đấu Chicago cũ kĩ.
Ba hiệp kết thúc, Chicago đã vượt lên, đến hiệp thứ tư, Pistons gia tăng lực lượng. Jordan mỗi lần dẫn bóng xâm nhập đều phải vượt qua "cửa ải" hung hiểm: hai cầu thủ phòng vệ trái phải lao vào anh ta, tiếng cơ bắp va chạm vang lên khiến mọi người lo lắng. Huấn luyện viên Phil Jackson liên tục đứng dậy phản đối ý kiến của trọng tài.
"Phạm quy! Đây chính là phạm quy!" Tống Á cùng mọi người xung quanh lớn tiếng hô.
Đến cả người không hiểu nhiều về bóng rổ như Tống Á cũng cảm thấy mùa giải này Jordan đã tiến bộ rất nhiều. Ngoài việc tự mình chiến đấu còn thường xuyên chuyền bóng cho đồng đội cùng nhau phối hợp. Anh không tự mình đối kháng với đối thủ, đồng thời cũng rất thông minh, đối diện rất nhiều tình huống "kẹp bánh mì" đầy ác ý của đối thủ, anh vận dụng sự linh hoạt thể hiện các cú dứt điểm stop jump shot, pull rod, hoặc cố gắng để nhận được quả ném phạt 3 điểm, gần như không gì không làm được.
"Ý chí, kỹ thuật, sự tập trung, hy vọng chiến thắng, ngay cả sự may mắn… người này có tất cả!"
You ready? Let's go!
Kết thúc trận đấu Bulls được 98 điểm thắng Pistons 86 điểm giành được thắng lợi. Jordan tự mình ghi được 37 điểm. Sau trận đấu anh đi về phía khán giả, dang rộng vòng tay. Tống Á cùng với tất cả khán giả đứng lên tặng Jordan một tràng vỗ tay giòn giã, thật sự là khiến cho người khác khâm phục.
Yeah, for those of you that
want to know what we're all about
It's like this y'all come on
This is ten percent luck, twenty percent skill
Fifteen percent concentrated power of will
Five percent pleasure, fifty percent pain
And a hundred percent reason
to remember the name.