Halle đã chuyển vào ở trong khách sạn, nhưng ban ngày hầu như cô không ở đó. Cho dù có nghèo đến mức chỉ có thể ở chỗ cho người vô gia cư, thì hành trang mang theo khi đi tìm kiếm cơ hội của cô ta vẫn phải có mấy bộ quần áo đẹp đẽ tinh tế. Cô vẫn phải bỏ phần lớn thu nhập ít ỏi để học những lớp huấn luyện ngắn hạn từ các nghệ sĩ lớn, vừa phải mỗi ngày kiên trì vận động rèn luyện hình thể, giữ gìn vóc dáng.
"Em đã cố gắng như vậy, không nổi tiếng được đúng là không xứng đáng chút nào!"
Tống Á coi như đã quen biết được một người chăm chỉ nỗ lực và cố gắng hơn mình gấp trăm lần. Hắn biết thẩm mỹ của mình cùng người ở thời đại này có chút khác biệt, nhưng chắc chắn sẽ không có khoảng cách quá lớn. Halle rất xinh đẹp, thậm chí có thể coi là báu vật. Cô ta có thể đạt được danh hiệu hoa hậu Mỹ cũng đã chứng minh rõ ràng điểm này. Dù chỉ nhận những vai diễn bình hoa di động, dù nhiều năm thanh xuân dùng để theo đuổi các danh hiệu sắc đẹp chẳng giúp ích nhiều cho sự nghiệp diễn xuất, nhưng cũng không đến nỗi hai mươi tư tuổi vẫn còn thảm hại như vậy chứ? Nếu như không có bảo hiểm do là hội viên Hiệp hội diễn viên Mỹ, thì ngay cả tiền đi bệnh viện cô ta cũng không bỏ ra nổi.
"Bên truyền hình, điện ảnh căn bản không giống như bên âm nhạc, cơ hội cho người da đen vô cùng ít ỏi."
Halle trải qua nhiều năm như thế cũng coi như là đã nhìn thấu: "Quả thực, hiện tại điện ảnh truyền hình cũng đã cho người da đen cơ hội, nhưng không giống người da trắng. Họ được hưởng đãi ngộ cố định dài hạn, thường trong đoàn làm phim luôn nhét một hai người da đen vào, lấy cớ đó để nói là bọn họ không có phân biệt chủng tộc. Những sự bổ sung đó chỉ là để lấy lòng người da đen mà thôi. Người da trắng đương nhiên sẽ không cho người lai như em cơ hội, nếu không đã..."
"Vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm đùi ngựa hả?"
"Ngựa cái gì? Ha ha ha, anh ví von buồn cười thật đấy..."
Hai người cười đùa một trận, Tống Á biết rõ đạo lý hào phóng chính là nịnh nọt trước mặt phụ nữ, hắn cũng đã vô ý phát triển quan hệ sâu thêm một tầng, nên đành quyết định giúp cô ta một tay: "Khi nào em đến Los Angeles, có lẽ anh có thể giúp em tìm cơ hội." Hắn nói về việc mình cũng có chút đầu tư vào hai bộ phim của Di Caprio và hỏi: "Em đã ký hợp đồng với công ty quản lý nào?"
"CAA."
"Nếu như em đồng ý chuyển sang William Morris, có lẽ anh có thể kiếm cho em cái vai nào đó ở hai bộ phim kia." Hắn đưa số điện thoại của Hayden cho cô ta: "Nhưng khả năng bây giờ vẫn chưa được, em chịu khó chờ qua Giáng Sinh đi. Lúc đó MV của chúng ta sẽ được đài MTV truyền ra, hình tượng của em sẽ làm kinh ngạc toàn nước Mỹ."
Từ ban đêm đến sáng sớm, Tống Á nhận được rất nhiều lời cảm ơn của Halle, sau đó hắn lảo đảo rời khỏi khách sạn, đi đến phòng biên tập mà CBS (Công ty quảng bá Colombia) đã thuê, tham dự công việc biên tập MV.
Mặc dù bây giờ Hãng đĩa Colombia đã bị CBS bán cho Sony, nhưng quan hệ hợp tác giữa hai bên vẫn một mực duy trì.
"APLUS, tư thế này của cậu có chút không ổn nhỉ?"
Zach Snyder chỉ vào màn ảnh nhỏ, lúc Tống Á hát câu 'And the heat between your legs', hai tay ở trước ngực hơi đẩy ra một chút.
Biên tập viên cười lên.
"Có thể coi như gây nên tiếng cười cho người xem đi?" Tống Á chỉ chỉ biên tập viên.
"Người xem nếu như biết đến tuổi của cậu, là có vấn đề đấy." Zach Snyder nói.
"Được thôi, vậy thì cắt bỏ đi."
Tống Á vẫn rất để ý đến hình tượng của mình, mười sáu tuổi quả thực không thích hợp với động tác này.
Những cảnh khác hai người đều không có ý kiến gì. Vốn MV này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nửa đoạn đầu là hình ảnh Tống Á đơn ca ở nhiều góc độ khác nhau, nửa đoạn sau là Tống Á cùng Halle diễn đôi, sau cùng là hình ảnh một con rắn trườn đi xa, ngầm ám chỉ câu chuyện Adam và Eva ăn trái cấm.
Tống Á vẫn mặc kiểu quần jean áo phông phối cùng áo khoác jacket phanh ra, cách ăn mặc của ca sĩ gốc lúc hát cũng là bắt chước kiểu MJ. Ở thời đại này nhất định hắn sẽ bị mọi người chế giễu.
Zach Snyder đã quay Halle rất đẹp. Lời hứa gây kinh ngạc cho nước Mỹ của Tống Á không phải là nói ngoa.
Colombia đã hứa hẹn cung cấp tài nguyên của ca sĩ hạng hai, cũng chính là tài nguyên dành cho B-List, bao gồm phát sóng MV trên đài MTV, trưng bày đĩa đơn tại các tiệm băng đĩa lớn trên toàn nước Mỹ, các chương trình phỏng vấn trên các đài lớn của các thành phố, tung poster và áp phích quảng cáo ra đúng lúc thích hợp, để lộ một chút thông tin trong các hoạt động khác nhau..
Ví dụ như trong trận đại chiến Giáng Sinh của NBA, vẫn là hai đội Chicago Bulls với Detroit Pistons, chỉ là lần này đổi thành sân nhà là Bulls. Tống Á ngồi vào sân bóng bên cạnh, cũng chính là vị trí lần trước Lowry Bé ngồi, tranh thủ làm màu.
"Không cân nhắc phối hợp một chút sao? Một mình xuất hiện ở đây, không tạo được chủ đề nóng thì truyền thông giải trí sẽ không cho cậu lên trang bìa đâu."
Rời khỏi CBS, hắn đi vào tổng công ty đĩa nhạc Colombia. Người phụ trách tuyên truyền cho ca sĩ lần này nói: "Chúng ta có thể tìm một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi là ca sĩ hoặc diễn viên, phối hợp với cậu giả vờ như có tình cảm lưu luyến, vừa rẻ, vừa hiệu quả."
"Thôi bỏ đi, tôi có bạn gái rồi." Tống Á nghĩ đến Milla, trong lòng có chút áy náy.
"Vậy làm một chủ đề về hai người thì sao..." Người phụ trách tuyên truyền ám chỉ.
"Tuyệt đối không được, tôi đã ký hiệp nghị bảo mật với Colombia, trước khi phim ra sẽ không để cho chuyện tình cảm bị lộ ra ngoài giới truyền thông. Việc này tôi với quý công ty khi ký kết hợp đồng cũng đã thoả thuận rõ ràng." Tống Á từ chối.
"Vậy chuyện phỏng vấn trên đài truyền hình thì sao? Cậu vẫn quyết định không tham gia sao?"
"Trừ phi là một chương trình truyền hình, ví dụ như Saturday Night Live, Operah Talk Show chẳng hạn. Mặc dù tôi chỉ có tài nguyên ở mức B-List, nhưng người đại diện của tôi đề nghị tôi cân nhắc dựa theo tiêu chuẩn A-List, tự hạ quy cách tuyên truyền tôi cũng sẽ không làm theo. Vả lại khi học kỳ sau khai giảng, tôi sẽ phải giảm bớt việc tham dự các hoạt động tuyên truyền lại."
"Được thôi." Người phụ trách tuyên truyền bất đắc dĩ nhìn về phía Walter. "Như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác." Anh ta phàn nàn.
"Chỉ là đĩa đơn đầu tiên thôi mà, cứ làm theo lời APLUS nói đi."
Walter lại không quá quan trọng vấn đề này. Tống Á ở dưới cờ của ông ta, nhưng quan hệ hai người cơ bản là bình đẳng. Ca sĩ tự sáng tác vốn nên duy trì phong cách cao cấp, không thích hợp rập khuôn như con rối kiểu các ca sĩ khác.
Ở New York không ngừng lo các vấn đề thương thảo, chiến lược tuyên truyền cùng lịch trình, thiết kế trang bìa đĩa đơn, phát hành bản MV chính thức v.v… thoáng một cái đã tới trước ngày sinh nhật của Milla một ngày.
Hayden đưa quà sinh nhật đã mua tới cho hắn, là một hộp nhạc bằng vàng được làm thủ công từ Thụy Sĩ.
"Haiz, hiện tại khoản tiêu xài lớn nhất của tôi là cua gái, không có vào, chỉ có ra."
Tống Á đau lòng ký chi phiếu hơn mười sáu nghìn đô.
"Sang năm, chờ phim của Milla được phát hành, cô sẽ chính là minh tinh trong ba lĩnh vực ca hát, điện ảnh và quảng cáo, William Morris dự đoán đẳng cấp của cô ấy tối thiểu sẽ không thấp hơn Brooke Shields đâu." Hayden tràn đầy lòng hy vọng, "Thậm chí cố gắng một chút không phải là không có khả năng sờ được đèn đuôi xe của Madonna, đến lúc đó tôi sợ cậu sẽ tặng không nổi quà cáp gì đâu."
"Được thôi."
Tống Á cất món quà vào túi: "Coi như là tôi đã thay đổi bánh xe lịch sử."
"Bánh xe lịch sử cái gì?"
"Không có gì."
"Nhớ viết cho Milla một bài hát nữa."
"Tôi biết rồi Hayden, đừng hối thúc tôi, nếu không tôi sẽ sa thải anh đấy."
"À đúng rồi, còn hợp đồng quản lý tiếp theo của chúng ta."
"Ha ha, anh cứ chuẩn bị tư tưởng đi, việc đàm phán hợp đồng tiếp theo sẽ rất gian nan đấy."
"Đừng vậy, APLUS, phải nhớ đến công lao tôi đã giới thiệu cậu với Daniel!"
"Hẹn gặp lại."
Hắn bỏ lại Hayden, một mình đi vào sân bay đến phòng khách VIP. Lần đi Fiji này, Hayden mua cho hắn vé khoang hạng nhất.
Colombia hiện đang rất căng thẳng với lần đến thăm này của hắn, ngoại trừ giúp Tống Á giữ bí mật với Milla, họ còn cử người đến sân bay đón hắn. Suốt chặng đường luôn giữ bí mật, đổi sang ca nô của đoàn làm phim, trực tiếp đưa hắn đến địa điểm quay phim. Giấy phép làm việc đã chuẩn bị ổn thoả, dĩ nhiên vẫn là dùng bí danh.
Chạng vạng tối, cùng với mùi tanh nhẹ của gió biển Nam Thái Bình Dương, Milla trở về trên con đường quanh co nhỏ hẹp sau giờ quay, bỗng thấy Tống Á đang mỉm cười chăm chú nhìn mình.
"Anh yêu!"
Cô nàng cực kỳ vui sướng, nhào vào lòng Tống Á: "Em biết anh sẽ đến, em biết mà." Cô ta cảm động đến phát khóc.
"Chúng ta về phòng đi, vì muốn làm em ngạc nhiên, anh sắp bị đám muỗi bên ngoài cắn chết rồi đây này." Tống Á gượng cười.
"Ôm em đi."
Hai chân dùng sức, cô ta trực tiếp nhảy dựng lên hai chân quắp lấy cơ thể của Tống Á.
"Hình như là em nhẹ đi đấy."
Tống Á dễ dàng bế Milla theo kiểu bế công chúa, đi về chỗ ở của cô.
"Em ăn không quen đồ ăn ở đây."
Hơi thở của Milla càng ngày càng ấm áp, miệng xích lại gần lỗ tai Tống Á: "Đêm nay chúng ta phải làm một trận cho đã." Lời nói của cô vô cùng táo bạo nhưng khi nói xong câu đó liền đỏ mặt, xấu hổ dúi đầu vào cổ Tống Á.
Tống Á nhe răng cười.
Nhưng mà, khi nhìn thấy bóng tối mù mịt bên trong phòng ở của Milla, hắn liên tưởng đến sinh nhật của mình, "Hình như có gì đó không đúng lắm."
"Có chuyện gì vậy?"
"Em tự đi vào trước đi, anh tránh tạm ở đây một lúc."
"Vì sao?"
"Ngoan, nghe anh, em đi vào trước đi."
Milla nhảy xuống, một mình đi vào, quả nhiên, ánh đèn đột nhiên bừng sáng, "Surprise!" Bên trong truyền ra tiếng nói cười vui vẻ của các thanh niên nam nữ.