Chereads / Chicago 1990 / Chapter 65 - Chương 65: Thấp cổ bé họng

Chapter 65 - Chương 65: Thấp cổ bé họng

"Tóm lại cậu muốn làm cho âm thanh rõ ràng hơn, sức xuyên thấu mạnh hơn. Nhưng cũng muốn mang đến cho người nghe một chút cảm giác xa xăm, có đúng không?"

Trong phòng làm việc nhỏ của Walter, ông ta cùng các cộng sự của mình đang cùng với Tống Á trao đổi về vấn đề kỹ thuật. Một vị luật sư của công ty đĩa nhạc Colombia và Hayden nhỏ giọng tán gẫu ở một góc.

"Đại khái là như thế này, phải hình dung như thế nào nhỉ? Ừm… Giống như… Chúng ta phải tạo ra cảm giác là có một đám sương mù ở giữa người hát với người nghe vậy, ông có hiểu ý của tôi không?"

Tống Á cố hết sức miêu tả lại cảm nhận về bài hát gốc cho Walter một cách chính xác nhất.

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Walter liếc nhìn người phối khí lão luyện ngồi bên cạnh.

"Trước tiên, hãy sử dụng phòng thu âm xem thử một chút."

"Giúp tôi điều tra lộ trình của cô Carey." Walter ngay lập tức cầm điện thoại lên, nói một câu.

"Két két..." Trong phòng làm việc, máy in bắt đầu làm việc, từng tờ một của bản hợp đồng được in ra.

Tống Á nhận lấy bản hợp đồng từ trong tay của Aiur, hắn thận trọng kiểm tra từng chút một. Goodman xem qua hợp đồng, anh ta phải sửa đổi ở rất nhiều chỗ, tuy nhiên phần lớn đều là những việc nhỏ không đáng kể. Nhưng chữ "tự sáng tác" trong câu "bài hát sáng tác đầu tiên và tất cả các bài hát tự sáng tác trong album đầu tiên" đã bị xóa đi và sửa lại thành 'hát chính, như thế, phạm vi trách nhiệm của hắn được giảm đi rất nhiều.

"Không thể như vậy được, sao trước đây tôi không nhận ra điều này nhỉ. Thật tốt khi có anh, Goodman, bằng không thì tôi đều không thể viết bài hát cho công ty thu âm khác trước khi phát hành album với Columbia…"

Tống Á liếc mắt nhìn về phía luật sư của đối phương, đem hợp đồng giao cho ông ta.

"Không tệ."

Vị luật sư này nhìn xong bản sửa đổi, dù cạm bẫy bị bóc trần, nhưng ông ta không chút nào lúng túng, ngón tay khẽ búng một cái trên hợp đồng: "Tốt, tôi sẽ dựa theo cái này, đem in ra thành văn bản chính thức."

Khi ông ta vừa rời khỏi phòng, chuông điện thoại lại vang lên. Walter nhấc máy nói vài câu, sau đó bàn bạc với Tống Á: "Đúng lúc, phòng thu âm sẽ không có ai dùng. Trong 3 ngày tới, Carey sẽ đi quay quảng cáo."

"Wow, cho nên tôi sẽ được dùng phòng thu âm của Mariah Carey, đúng không?"

Tống Á đã hiểu được ý tứ của Walter. Trong số các ca khúc của Mariah Carey thì có bốn ca khúc thay phiên nhau dành được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng Billbroad. Đây là nữ ca sĩ có tốc độ thăng tiến nhanh nhất hiện nay ở nước Mỹ. Cô cũng được công nhận là một DIVA. Hồi tưởng lại một chút về lần đầu tiên gặp mặt cô ấy lúc ở Detroit, khi ấy cô còn là một người mới vào nghề, vậy mà mới có mấy tháng…

Sony Colombia ra sức nỗ lực nâng đỡ cô, hơn nữa cô còn có mối quan hệ không rõ ràng với chủ tịch Mottola thì phòng thu âm mà cô hay dùng chắc chắn là phòng cao cấp nhất trên thế giới.

"Chỉ có ba ngày, cậu phải nắm bắt thời gian cho tốt. Tốt nhất là cậu bắt đầu ngay từ đêm nay đi." Walter nhắc nhở.

"Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn ông, Walter."

Hai bên lại trao đổi rất nhiều về vấn đề kỹ thuật, phần lớn là do Tống Á tóm tắt những vấn đề trọng điểm, sau đó đối phương sẽ phác thảo ra cách thức thực hiện. Thấm thoát vài giờ đồng hồ đã trôi qua, luật sư đưa tới văn bản hợp đồng, mặt trên đã có chữ ký của Mottola.

"Hóa ra Mottola đang ở trong tòa nhà này…"

Xem ra, bản thân hắn đối với Mottola chỉ là nhân vật nhỏ không đáng để ý. Tống Á kiểm tra kĩ lưỡng văn bản một lần nữa, sau đó mới ký tên ở phía trên.

Album đầu không có yêu cầu về thời gian, bài hát đầu "I feel it coming" coi như đã bán cho Colombia. Công ty A+ Recordes sẽ là nhà sản xuất và Tống Á sẽ là nhạc sĩ, ca sĩ chính kiêm nhà sản xuất, có thể được nhận tổng cộng 70% doanh thu. Nhà sản xuất âm nhạc Sony Colombia được chia 30%, đây là một bản hợp đồng phát hành tiêu chuẩn. Đương nhiên, Tống Á phải gánh vác trách nhiệm trả thù lao cho những nhân viên của Walter đến giúp đỡ mình, còn có chi phí mượn dùng thiết bị âm nhạc của Sony Colombia, cùng với một ít chi phí của các hạng mục khác.

"Hợp tác vui vẻ." Mọi người ở đây đều đến bắt tay để hiện thái độ hài lòng.

"Đây mà là người thấp cổ bé họng sao?" Hayden lén lút cùng Tống Á cười nói.

"Có lẽ, định nghĩa của người thấp cổ bé họng ở Sony Colombia có chút khác biệt." Tống Á cũng cười.

Buổi tối, Tống Á đứng ở phía dưới phòng ghi âm có biển tên là 'Lồng sắt'.

Hắn đi vào một thang máy lớn có cửa rào kiểu cũ, không phải là Sony Colombia không đổi lại thang mới kiểu mới, mà là họ cố ý làm thành kiểu dáng lỗi thời, chính vì để ăn khớp với tổng thể phong cách của "Lồng sắt" mà không tiếc chi tiêu, chứng tỏ họ vô cùng giàu có.

Họ được thang máy đưa lên tầng trên, quả là xứng đáng với cái tên 'lồng sắt', phòng thu âm có hình vòm tròn, nhỏ vô cùng. Nếu đứng lâu ở bên trong đó thì có một loại cảm giác như bị nhốt trong lồng. Theo như lời của Watter, đây là cố ý dựa vào giọng hát của Mariah Carey để thiết kế.

Bởi vì nó rất nhỏ nên ngoại trừ micro và phòng điều khiển được lắp kính ở bên ngoài thì chỉ có một bàn dài bày một ít đồ vật, trừ những cái đó ra thì không còn vật gì khác.

Tống Á tùy tiện cầm tờ lịch trình hằng ngày được đặt bên cạnh chiếc cốc sứ màu trắng. Mặt trên ngoại trừ lịch trình được viết bằng tay, còn có những chữ lớn được viết mang tính cổ vũ chính mình.

"Không nên động vào bất cứ đồ vật gì của cô Carey, APLUS!" Walter đứng ở bên ngoài cảnh cáo.

"Ồ, vâng!" Tống Á bỏ tờ lịch trình hằng ngày xuống.

Bên ngoài, phòng điều khiển lấy màu vàng nhạt giống như màu gỗ làm tông màu chủ đạo, khiến cho căn phòng trông có vẻ vô cùng rộng. Ghế sofa được để dựa vào tường có cảm giác như nó không hề tồn tại. Toàn bộ phòng ở bên cạnh phòng ghi âm được chứa đầy đủ các loại thiết bị. Ngoại trừ một số nhãn hiệu cao cấp có thể dễ dàng gọi tên, còn có rất nhiều hộp kim loại trơn không ghi thông tin gì. Phía trên dán nhãn tên dụng cụ, có một số thứ còn là các trang thiết bị vẫn chưa đưa ra công khai trên thị trường. Ngoài ra còn có một số thứ được làm bởi đội kỹ thuật của Sony Colombia.

Khi nhóm phối âm dày dạn kinh nghiệm chạy thử thiết bị xong: "Bắt đầu di." Walter ra lệnh.

Tống Á bắt đầu cất giọng, ghi âm thử một khuôn nhịp.

Ra đến phòng điều khiển, hắn đeo tai nghe lên và lắng nghe. Thật sự rất không giống nhau, 'lồng sắt' được thiết kế tiếng vọng khiến cho bài hát hoàn thành có một loại hiệu ứng âm thanh đè nén, gây choáng ngợp.

"Sau đó, chúng ta sẽ làm theo ý tưởng đã bàn trước đó…" Người phối âm phát ra một phiên bản khác ban đầu, đã qua xử lý sơ bộ.

"Wow…" Tống Á phát hiện cảm giác như có sương mù trong phiên bản gốc đã được tái hiện.

Tống Á nêu ra vài ý kiến, đi vào trong thu lại lần nữa, sau đó đi ra cùng Walter tranh luận một hồi, sau đó lại tiến hành sửa đổi… Dần dần, những người phối âm lần lượt kết thúc công việc, người trong phòng điều khiển càng ngày càng ít.

"Cứ như vậy đi." Walter liếc nhìn dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi, đang đeo túi xách đi vào của Dyle: "Nếu như cậu hài lòng như vậy, thì chúng ta sẽ thu những phần tiếp theo như thế này nhé."

Tống Á nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã chỉ 5 giờ sáng: "Tôi rất hài lòng. Cảm ơn, Walter. "

Walter vỗ nhẹ vào lưng của nhân viên đang ghé đầu lên bàn mixer để ngủ: "Có việc gì về vấn đề hoạt động của trang thiết bị thì hỏi hắn. Ba ngày, nhớ kĩ, chỉ có ba ngày."

"Tôi biết rõ rồi."

Tống Á tiễn ông ta ra khỏi cửa, quay trở lại, nói với Dyle: "Chúng ta tiếp tục thôi."

"Cậu còn chịu đựng được sao?" Dyle đem túi đặt bên cạnh Aiur, người đang nằm ngáy trên ghế sofa.

"Tôi năm nay 16 tuổi, Dyle." Tống Á mỉm cười, nhấn nút gọi một chút đồ ăn sáng và cà phê. "Anh cũng vừa mới nghe thấy rồi đấy, chúng ta chỉ có 3 ngày thôi."

rong ba ngày sau đó Tống Á ngủ tổng cộng chỉ có mấy tiếng, nhưng rốt cục hắn cũng có được phiên bản thu âm mình mong muốn, sau đó hắn ngủ ngon lành trên ghế sofa. Dyle sẽ đem tất cả các cuộn băng mang đi cắt nối biên tập lại và lồng thêm âm thanh lần cuối.

Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng, hắn nghe được tiếng cãi vã của Aiur cùng với một cô gái ở ngoài cửa.

"Đây là phòng thu âm của tôi! Tôi muốn đi vào."

"Tôi không quan tâm anh ta là APLUS! Ai cũng không được sử dụng phòng ghi âm của tôi!"

"Tôi không quan tâm, tôi không biết cậu ta!"

Cửa bị đẩy ra, Tống Á nhìn thấy Mariah Carey mặc đồ ở nhà, tức tối tiến vào. Vẻ mặt của Walter vô cùng lúng túng, đi theo ở phía sau: "Ba ngày…" Hắn chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay của hắn.

"Chết tiệt, tôi ngủ quên." Tống Á ảo não đứng lên, chẳng biết phải làm thế nào, nhìn thấy Mariah Carey có vẻ tức giận. Hắn lại không thể kiềm chế được mà bật cười sằng sặc.

"Hóa ra là cậu! Cậu còn cười à." Mariah Carey nhận ra Tống Á, nhanh chóng bị bực bội đến phát khóc, xông lên trước lấy tay đập đập trên người Tống Á giống như đuổi ruồi vậy: "Cậu vừa mới cười tôi! Cậu vừa mới cười tôi! Không cho cười!"

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi không cười…" Tống Á toe toét thu dọn qua quýt đồ đạc, bị Mariah Carey đuổi khỏi cửa.

Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại: "Tommy! Walter ông ta…" Mariah Carey bắt đầu gọi điện thoại để kể tội.