Chereads / Chicago 1990 / Chapter 1 - Chương 1: Gia đình

Chicago 1990

Tề Khả Hưu
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 396.7k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: Gia đình

"Có trời biết tao rất hối hận như thế nào khi sinh ra chúng mày! Có trời biết!"

Tiếng chửi rủa hung hăng với chất giọng khàn của người phụ nữ có thiên phú RAP đã quấy phá giấc mộng của Tống Á. Hắn thở dài, bất đắc dĩ ngồi dậy, từ từ tìm áo lông bên giường mặc vào.

Tống Á đã xuyên việt đến đây được hơn mười ngày, cho dù có thích ứng hay không, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng trước đã.

Đương nhiên, bây giờ hắn không phải tên là Tống Á, cũng không phải là người Trung Quốc. Hiện tại tên đầy đủ của hắn là Alexandre Tống, một người có cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, là một cậu trai mười lăm tuổi sống nhờ nhà dì tại Chicago.

"Mẹ nó! Mười bảy tuổi! Mới mười bảy tuổi đã đã học được cách đi qua đêm không về nhà ngủ như một con chó cái rồi! Mẹ nó!"

Cách âm của những bức tường có cũng như không, giọng nói tục tĩu bắn liên hồi từ tầng dưới lọt thẳng vào tai hắn. Dì Tô Thiến đang "Giáo dục" cô con gái mười bảy tuổi của bà, cũng chính là chị họ Connie của Alexandre Tống.

"Haizz, là con ruột đó." Tống Á âm thầm cảm thán.

Trái ngược với người Trung Quốc kín đáo, người Mỹ đối với con cái đời sau có cách biểu đạt tình cảm thật "mạnh mẽ" và "không kiềm chế", đến con gái ruột còn xem như chó cái, còn muốn F*ck mẹ nhà nó luôn, nhưng mà việc làm của dì Tô Thiến cũng khá là bình thường ở đây.

"Ồ! Ồ! Nói đến chó cái, cũng không biết là ai mười bảy tuổi đã đẻ hai đứa con đâu!"

Trải qua nhiều năm, Connie rõ ràng đã nghe chửi đến mức thành quen, lập tức đáp lại một cách mỉa mai, không hề tỏ ra một chút yếu thế nào. Dì Tô Thiến mười sáu tuổi đã sinh ra con trai lớn Tony, sau đó năm thứ hai lại có Connie, rồi sau đó, người đàn ông góp sức tạo ra hai đứa bé đã bỏ chạy không thấy bóng dáng...

"Sh*t!"

Dì Tô Thiến bị đâm đúng chỗ đau thở hổn hển: "Sh*t! Mày là con chó cái vô tình, quả thật giống như thằng đàn ông vô tình kia, tao nguyền rủa chúng mày! Tao… mẹ nó nguyền rủa chúng mày..."

"Này này, trọng điểm là đi cả đêm không về nhà ngủ mà?" Trong lòng Tống Á âm thầm độc miệng lần nữa.

Cái vấn đề này mà nếu như ở Trung Quốc thì các bậc cha mẹ sẽ chú ý tuyệt đối, không bao giờ chịu để lệch sang chuyện khác. Vậy mà dì Tô Thiến chửi một hồi lại quên bẵng đi, chuyện chị họ Connie cả đêm không về nhà coi như đã bị ném sang hành tinh khác...

Mặc quần áo tử tế xong, Tống Á liền đi ra ngoài rẽ vào buồng vệ sinh cách đó không xa, vặn mở vòi nước bắt đầu rửa mặt.

Tiếng nước chảy ào ào đã tạm thời ngăn cản âm thanh của cuộc cãi vã ở tầng dưới, hắn nhìn mình trong gương, xem kĩ lại chính mình ở kiếp này một lần nữa.

Theo thẩm mỹ của người Trung Quốc đối với người da đen mà nói, hắn có vẻ hơi non nớt. Khuôn mặt lớn lên không tệ, bởi vì có một nửa là dòng máu người Trung Quốc nên màu da cũng hơi nhạt hơn so với người da đen bình thường. Mười lăm tuổi người đã cao đến một mét bảy mấy, dáng người cũng có phần cân xứng... Đương nhiên, với tư cách là kẻ xuyên việt không thể để lại vết tích trong lịch sử, cái xác này mà có xấu thì thật ra cũng chẳng sao cả. Với lại nơi này cũng là nước Mỹ, xã hội tư bản chỉ cần có tiền thì cái gì mà không mua được?

"Nhưng mà vấn đề là khi đến đây, đã để mình xuyên không lại không cho chút năng lực đặc biệt nào đó thì thôi đi, lại còn ngay cả trí nhớ kiếp trước cũng không cho mình biết được thì cũng thật quá đáng mà."

Mười mấy ngày nay, mặc cho Tống Á thử bằng mọi cách, ký ức kiếp trước đối với hắn vẫn tựa như một đống bột nhão. Ngoại trừ thành tích Toán học đột nhiên tăng mạnh ra, trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì, hoặc là đời trước xem qua sách hay chơi qua trò chơi gì hắn cũng nghĩ mãi không ra. Mà về thành tích Toán học này cũng chẳng nói lên điều gì cả vì khu ổ chuột phía Nam Chicago tập trung đa số là người da đen, chất lượng dạy học của bậc trung học rất kém, độ khó của bài thi vốn thấp, với thiên phú của chủng tộc người Trung Quốc thì Tống Á không thể không giỏi.

"Còn đứa quỷ lười đâu rồi? Nhanh cút ra đây ăn sáng!"

Vì có nhiều trẻ con, sức lực không đủ để phân biệt đối xử nên dì Tô Thiến đối xử với bọn họ như nhau, chưa từng cho Tống Á ngược đãi hoặc là ưu đãi gì. Đương nhiên, lời nói cũng không phân biệt.

"Cháu đến đây!"

Tống Á nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, bước nhanh xuống lầu.

Cầu thang phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, cho thấy phòng ốc nhà này đã có chút lâu đời. Đây là ngôi nhà ổ chuột tiêu chuẩn. Nó là một ngôi nhà tách biệt, tuy nhiên khoảng cách đến hai nhà bên trái và bên phải không xa lắm, về cơ bản toàn bộ làm bằng gỗ. Tầng hai có hai gian phòng ngủ một lớn một nhỏ và một phòng vệ sinh. Gian phòng ngủ lớn kia bị ngăn thành hai, Tống Á và anh họ Tony ở một phòng, Connie và em gái mười tuổi Emily ở một phòng, dì Tô Thiến và em trai Freddy chưa được một tuổi thì ở trong phòng ngủ nhỏ còn lại.

Tầng một là phòng khách, phòng bếp, nhà ăn toàn bộ kết cấu thông nhau, có một nhà vệ sinh nhỏ không có vòi tắm ở dưới cầu thang nối giữa tầng một và hai.

Ngoài miệng thì hung dữ, nhắc mọi người phải nên làm gì, dì Tô Thiến một tay cầm cái xẻng cố lấy trứng tráng vàng ươm trong chảo ra, một tay vừa ôm ghì Freddy đang mở to đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn mọi người. Bạn trai mới của Dì Tô Thiến là một người da trắng, cho nên bé Freddy là con lai hai dòng máu.

Trước bàn cơm Connie và Emily đang thay phiên nhau lấy sữa bò và yến mạch bỏ vào trong bát của mình.

Tony thì ngẩng cổ lên, thô bỉ ngậm lấy cái bình phun kem tươi và xịt kem vào trong miệng.

"Há mồm."

Toàn bộ kem bị cậu ta nuốt chửng, sau đó cậu ta gí cái bình vào miệng Tống Á.

"Không."

Tống Á lắc đầu từ chối, linh hồn bên trong thân thể này đã không còn như trước nữa rồi. Thân hình thùng phuy của dì Tô Thiến và Tony, lại cả dáng vẻ núc ních lạch bạch của Connie chính là tấm gương trước mắt, rõ ràng chứng béo phì chính là một kẻ thù mà Tống Á phải vô cùng cảnh giác ở kiếp này.

"Gần đây mày khác nhiều quá, Alexander." Tony nói.

"Thế á?" Trong lòng Tống Á căng thẳng: "Khác chỗ nào?"

"Ừm..."

Tony bắt đầu ngấu nghiến sữa bò và yến mạch: "Nó là... Là một loại cảm giác... Mày biết đấy."

"Dễ hiểu thôi! Chắc là vì phụ nữ rồi!"

Connie nhếch mép cười trêu Tống Á: "Mày hiện đang quen với ai phải không?" Một lần nữa Connie thành công trong việc bẻ hướng dư luận.

"Em..."

Tống Á còn chưa bắt kịp ý nghĩ của họ thì dì Tô Thiến đã đặt đĩa trứng tráng non mềm được chia đồng đều ở trước mặt bốn anh chị em: "Ngậm miệng mày lại, ăn nhanh lên, không thì không đuổi kịp xe của trường học đâu!" Bây giờ bà mười phần không chào đón Connie.

"Chờ con thay quần áo! Xong ngay bây giờ đây!" Lần này Connie không đáp trả, cô vụt đứng lên, nhanh chóng xông lên lầu.

Con gái Mỹ mặc quần áo ngày hôm qua có nghĩa đã đi cả đêm không về nhà, cho nên buổi sáng Connie về nhà vô cùng chú ý đến việc phải thay đổi quần áo.

"Buổi sáng là ai đưa nó trở về?" Dì Tô Thiến thừa cơ hội nhỏ giọng hỏi, thì ra bà vẫn chưa quên chuyện này.

"Con biết thế nào được, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe." Tony đáp, lén đạp vào chân Tống Á.

Tống Á lắc đầu, thật ra hắn thật sự không biết, Emily cũng lắc đầu theo.

Dì Tô Thiến không truy cứu thêm hơn, trở về chuyên tâm rửa đồ làm bếp: "Haiz! Đứa con gái da đen chết tiệt..." Bà thấp giọng ca thán.

Tống Á giải quyết toàn bộ chỗ sữa bò, yến mạch, trứng tráng trong vòng ba phút. Hiện tại đang là năm 1990, chế độ phúc lợi của nước Mỹ ở thời đại hắn xuyên không tới chắc chắn không hề tốt, nhưng với gia đình có năm đứa bé mồ côi cha mà nói, những nhu cầu cơ bản nhất là ăn, mặc, ở, đi lại và giáo dục nhìn qua cũng không có vấn đề gì, thậm chí thực phẩm lại còn quá thừa năng lượng.

Đợi Connie thay quần áo xong, bốn chị em tạm biệt dì Tô Thiến, cùng nhau bước ra khỏi nhà.

Khác với ấn tượng của Tống Á về nước Mỹ trước khi xuyên không đến đây, mặt trước của khu nhà này không có bãi cỏ, chỉ có chút cỏ dại và những mảnh vụn vương vãi, hàng rào gỗ bị hư hỏng, với các loại ô tô cũ nát. Ngoài nhà dì Tô Thiến, xung quanh còn có mấy gia đình cũng treo một lá quốc kỳ Cameroon rất nhỏ ở ngoài cửa, tỏ rõ rằng bọn họ còn nhớ nguồn gốc châu Phi xa xôi của mình.

"Lạnh quá!"

Tháng hai ở Chicago chẳng những nhiệt độ thấp, gió còn rất lớn. Emily lạnh run, vội vàng trốn thân thể nhỏ ở đằng sau Tony.

Tony quay lại ôm Emily vào trong ngực, lấy tay giúp cô bé che mặt, mọi người rụt hết cổ lại, bước nhanh về phía trạm xe cách trường học mấy trăm mét.