Không chỉ như vậy, sau khi chương trình phát sóng, bài hát "I Feel It Coming" của Tống Á rơi vào quên lãng bấy lâu nay bây giờ lại hot trở lại. Rất nhiều người nghe nhạc thể hiện sự ủng hộ đối với những lời nói của hắn trong chương trình Late Show bằng việc mua đĩa nhạc, thậm chí "Thrift Shop" và "Gửi De Klerk" cũng được mọi người ra sức ủng hộ.
"Cậu không cảm thấy lần này có chút kỳ lạ hay sao? Bốn kênh truyền hình lớn đều đưa tin, những trường hợp phân biệt đối xử ở trên đất Mỹ này cũng không ít cơ mà?"
Về sau Tống Á cảm thấy có gì đó không đúng, đợi đến lúc cùng đám người Mariah Carey đi ăn liền nói ra suy nghĩ của mình.
"Sự việc về phân biệt đối xử trước nay xảy ra không ít, nhưng chụp được rõ nét như vậy rất hiếm gặp."
David Cole vừa lật tờ báo vừa nói: "Người quay hình cách hiện trường đánh người rất gần, kỹ thuật quay cũng rất tốt."
"Tóm lại việc này rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Cảnh sát Los Angeles tuy vẫn còn mạnh miệng, nhưng bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu đâu. Những người bình thường khi xem đoạn ghi hình đó, bất luận đúng sai cũng sẽ không đứng về phía cảnh sát. Kể cả người da trắng vô cùng chính nghĩa thì đối với việc này cũng không dám ra mặt."
Walter nói: "APLUS bài hát của cậu nếu sáng tác xong rồi thì mau phát hành đi, nhân lúc vấn đề này đang hot chúng ta sẽ không cần bỏ ra nhiều tiền quảng bá. Ông Mottola cũng đã hỏi qua một lần rồi."
Tống Á có chút bất ngờ, "Nhưng MV vẫn chưa bắt đầu quay mà?"
"Việc đó cũng không gấp, rất nhiều bài hát phát hành đĩa đơn trước, sau đó mới ra MV, mọi người đều rất xem trọng ca khúc "Remember The Name" của cậu, đĩa đơn này sẽ không như "I Feel It Coming", chỉ có một tháng để tuyên truyền nữa đâu. Bộ phận tuyên truyền đã đặt ra kế hoạch trong vài tháng. Tóm lại, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp nó xuất hiện trên kệ của tất cả các cửa hàng băng đĩa." Walter trả lời.
"Được thôi." Năng lực kinh doanh của Sony Columbia Records không có gì để nghi ngờ, Tống Á đồng ý.
"Lần sản xuất MV này cũng tiết kiệm tiền sao?" Roberto Clayville cười hỏi.
"Cũng gần như vậy."
MV của "Remember the name" ngoại trừ nhân lực đông hơn, sẽ không đầu tư nhiều tiền như "I Feel It Coming". Tống Á định về Chicago để quay MV, ở công ty A+ Records mở một buổi party, tiện thể xử lý công việc.
"Bộ phận tuyên truyền của chúng tôi yêu cậu chết mất." David Cole nói xong, bốn người đàn ông khác đều phì cười.
"Hả?"
Chỉ có Mariah Carey không cười, cô chỉ ngồi ở đó buồn bực uống rượu. Bốn người bây giờ mới phát hiện vừa rồi nói chuyện vui vẻ quá mà quên mất cô ấy, làm cô cảm thấy không vui.
"Carey, em không cần để ý đến lời phê bình của các nhà phê bình âm nhạc, bọn họ đều là đang đố kỵ mà thôi." David Cole khuyên nhủ.
Bắt đầu từ giải Grammy đề cử 5 đoạt 2 giải, hơn nữa là những giải thưởng hết sức quan trọng là ca sĩ mới triển vọng nhất và nữ ca sỹ xuất sắc nhất. Thời gian này khán giả đối với Mariah bắt đầu xoi mói, công kích chủ yếu ở hai điểm, một là ca từ trong ca khúc của cô quá nông cạn, hai là cho rằng cô nhận được giải thưởng là do Mottola và công ty Sony Columbia Records giở thủ đoạn phía sau lưng.
Hai điểm này cũng chẳng có gì đáng để bàn tán cả, tuy rằng Tống Á và cô là bạn bè, lần đầu tiên tham gia lễ trao giải Grammy liền đoạt được hai giải thưởng lớn, nói Mottola không giở thủ đoạn cũng không ai tin. Còn về lời bài hát… thật sự có chút nông cạn, nhưng đều có nguyên nhân cả, ca từ là do Mariah Carey tự mình hoàn thành, vì để viết ra bài hát có cao độ phù hợp nhất với giọng gió của cô, tính văn học không phải điều được ưu tiên, nông cạn hời hợt cũng là khó tránh khỏi.
Nhưng mà những nhà phê bình âm nhạc đó, đặc biệt là hội viên của Naras*, những người có tư cách bỏ phiếu ở giải thưởng Grammy, từng người từng người đã phê bình Mariah Carey mà không buồn nể nang gì. Họ như đang gián tiếp nói rằng phiếu bầu của mình không giành cho Mariah Carey, vậy thì phải vấn đề là, nếu không ai bầu, thì cô ta đoạt giải bằng cách nào?
(*) Học viện Nghệ thuật Âm nhạc Quốc gia và Học viện Khoa học, The Recording Academy.
Đám người kia trước khi bầu chọn, Mottola đều tạo quan hệ rất tốt, giờ thì hay rồi, bọn họ đều tẩy trắng hết.
"Quan tâm đến đám người đó làm gì?"
Tống Á cũng nói: "Sau khi đoạt giải, đĩa nhạc của cô được tiêu thụ một cách đáng kinh ngạc, lượng tiêu thụ album ca khúc đơn cũng phải đến mười triệu rồi ấy chứ?"
"Hì hì…" Mariah Carey dương dương tự đắc hừ nhẹ hai tiếng.
"Nhưng mà cũng không thể chìm đắm vào đó quá. Album thứ hai mang tên cô cũng đi theo hướng cũ của album đầu tiên, đến lúc đó bọn họ lại bàn luận về chủ đề này cho mà xem." Walter thật thà dội một gáo nước lạnh. "Hơn nữa những bài hát có cao độ khó như thế này đối với cổ họng đều không tốt, kiểu gì cũng sẽ có ngày phải mở liveshow."
Mariah Carey chu môi.
"Walter cậu câm miệng lại đi, bài hát của chúng tôi chúng tôi rõ nhất."
David Cole vừa cười vừa mắng, bài Emotions là hắn ta và Roberto Clayville viết. Hai người cùng với Tống Á, ba người dỗ dành cho Mariah Carey vui vẻ mới tan tiệc, ai về nhà nấy.
Tống Á từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện Empire State of mind, tuy rằng bài hát này là do ở cùng với Mariah Carey mà đạt được thiên khải, nhưng nếu như mạo muội đề nghị cùng đối phương song ca, việc này liên luỵ đến quá nhiều thứ rồi.
Đầu tiên, Mariah Carey là DIVA mới, địa vị khác hẳn so với Lowry Bé và Milla, nếu tự hắn đề cập đến việc song ca trước, rất dễ bị hiểu lầm thành thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tiếp theo, album của Mariah Carey là do ba người bọn Walter sản xuất, nếu hắn lại xen vào, rất dễ dẫn đến mâu thuẫn lợi ích.
Còn nữa, phong cách âm nhạc mà Mariah theo đuổi là nhạc trữ tình, người nghe chủ yếu là người da trắng. Những người này đại đa số hoàn toàn không nghe, thậm chí còn chán ghét nhạc Rap. Nếu như thật sự đưa Empire State of Mind vào trong album của cô ta nói không chừng sẽ làm cho lượng tiêu thụ giảm xuống.
Tóm lại bây giờ Tống Á vẫn chưa biết được nên nhắc đến chuyện này như thế nào với Sony Columbia. Bây giờ hắn định theo cách cũ, đầu tiên thu trước bản demo, sau đó sẽ tìm Mottola để nói chuyện thẳng thắn, không thể vì một ca khúc mà làm rạn nứt mối quan hệ với Sonny Columbia mà hắn vất vả mới tạo dựng lên được.
Nhưng mà bài hát này vẫn chưa chính thức được tiến hành, hắn cũng không vội.
Tiếp sau đó, mất hơn nửa ngày, hắn cùng với Dyle và Aiur phối hợp cùng với bộ phận tuyên truyền hoàn thành ảnh bìa cho bài hát "Remember The Name".
Bộ phim của Milla cũng đã đóng máy, nhưng mà hai người không có cách nào để gặp được nhau. William Morris sắp xếp cho cô ấy tham gia hoạt động biểu tình ở Los Angeles, nhờ bài "Gửi De Klerk" mà Milla được coi là đầu tàu lên tiếng về bình quyền, những lúc thế này mà không tận dụng thì quá ngu ngốc rồi.
Tống Á ở Chicago cũng có hoạt động biểu tình cần tham gia, cũng đúng lúc hắn cần phải trở về đó để quay MV.
"Được rồi, cứ như vậy đi."
Hắn đưa phiên bản ảnh bìa cuối cùng của album trong tay cho người phụ trách tuyên truyền. Bóng hình màu đen của ba người gồm hắn, Dyle và Aiur chỉ chiếm một phần nhỏ, bối cảnh là bức tường trắng pha tạp với những khối màu sắc, tên đĩa đơn cùng với những thông tin khác được in trên một góc, đơn giản nhưng cũng có nét đặc sắc riêng. Giống với phong cách của "I Feel It Coming", ảnh bìa đĩa đơn đó là hình cắt bóng đen của hắn và Halle Berry đang ôm nhau, nền phía sau là do màu đỏ sậm của chiều tà và màu đen của các khối đá kỳ dị tạo thành, cả hai yếu tố này đều xuất hiện trong album. Sau này nếu ra các đĩa đơn và album khác cũng sẽ là phong cách này.
Sau đó hắn cùng với Mawota, Andrew, Hunter ba người gặp mặt, ba người bọn họ lái xe đi Chicago. Cuối cùng cũng phải đổi nơi làm việc. Tất cả gia quyến của ba người tại New Jersey đều phải mang đi cùng.
"Hayden đã trở về Chicago. Anh ta ở bên đó sẽ giúp bọn họ thuê nhà." Tống Á dặn dò vài lời đơn giản, sau đó tạm biệt bọn họ, cùng Dyle và Aiur vội vã ra sân bay.
"Tham gia xong hoạt động biểu tình vào ngày mai, đợi đoàn làm phim đến, chúng ta phải lập tức bắt tay vào quay MV."
Về đến bên dưới công ty A+ Records, tâm trạng của Tống Á lập tức thoải mái hơn rất nhiều, mỗi lần hắn công tác ở New York lịch trình đều dày đặc, quả thực là có chút mệt mỏi.
"Có lẽ cậu nên ký hợp đồng thêm một hai ca sĩ nữa đi. Mỗi lần chúng ta cùng nhau đi công tác, nơi này liền vào trong tình trạng vườn không nhà trống, mất tiền thuê phòng thu âm mà không sử dụng đến, thật lãng phí." Dyle cười và ấn nút thang máy.
"Về sau hãy nói… đợi ba người Mawota đi làm, nơi này có khi lại thành ra chật chội, có lẽ đợi đến khi đổi nơi khác rộng rãi hơn rồi tính." Tống Á trả lời.
"Thiết bị cũ của công ty Old Joe sắp không theo kịp thời đại rồi."
Aiur nhắc nhở vì anh ta đã xem qua các thiết bị phòng thu âm của Colombia.
"Ừ." Tống Á gật đầu, nghĩ đến việc liệu có thể dùng dự tính doanh thu của "I Feel It Coming" để thế chấp vào ngân hàng vay ít tiền nâng cấp thiết bị. "Hazzz! Vẫn là tiêu tiền của ngân hàng thoải mái nhất, nợ mấy triệu đô liền mà tôi cứ cảm giác như không có gì…"
Đang nói, thang máy dừng lại ở tầng bốn, cửa mở ra.
Tống Á ngẩng đầu lên đã thấy hai cô gái đang chạy tới chỗ thang máy.
"Hey! Tống Á! Mau giúp tôi chặn bọn họ lại!" Big A lần nữa bịt cái mũi đang chảy máu chạy theo, lớn giọng hét.
Tống Á chau mày, Tống Á sẽ không giúp anh ta chặn người lại chứ đừng nói gì đến việc đối phương còn là con gái, hắn nhanh chóng bước ra khỏi thang máy và tránh qua một bên.
Không ngờ rằng một trong số hai cô gái đó cũng đột nhiên chuyển hướng, vừa đúng lúc sà vào lòng hắn.