Có rất nhiều lợi ích trong việc giữ thứ hạng cao trong bảng xếp hạng các ca khúc. Những người trẻ tuổi và người hâm mộ sẽ theo xu hướng bởi vì tò mò mà mua đĩa nhạc. Ngay cả với những DJ Tống Á chưa vận động hành lang trước, vẫn không thể không bình phẩm vài câu. Các nhà phê bình âm nhạc kiêu kỳ và phương tiện truyền thông không thể không bắt đầu bàn luận và phân tích phong cách ca khúc. Cho dù hay hay dở, dù sao cũng phải thể hiện một chút thái độ, những điều này vô hình trung gia tăng thêm độ hot, mà Tống Á chẳng cần tốn xu nào.
Trong một tuần này lượng tiêu thụ "I Feel It Coming" tăng lên hoàn toàn có thể dự tính được. Bảng xếp hạng Billboard với tư cách là một trong những thước đo quan trọng nhất lượng tiêu thụ các đĩa nhạc, ngược lại đã trợ giúp cho ca khúc càng lúc càng thăng tiến, thêm vào đó là các hoạt động tuyên truyền thường lệ của Colombbia Records vẫn diễn ra liên tục. Tất cả mọi thứ xoay vòng lẫn nhau.
DJ trợ giúp tấn công vào bảng xếp hạng. Bảng xếp hạng thu hút lượng tiêu thụ và sự chú ý của truyền thông, những thứ này lại khích lệ Colombia Records gia tăng tài nguyên tuyên truyền, sau đó một số mục tiêu quan trọng sẽ đồng loạt tăng lên. Vị trí bảng xếp hạng tiếp tục tăng lên, lôi kéo càng nhiều lượng tiêu thụ và chú ý...
Vô cùng hoàn hảo.
Hơn nữa danh tiếng được nâng cao, trong quá trình đi tuyên truyền đã có thể thuận tiện kiếm thêm chút tiền, rất nhiều câu lạc bộ đêm và quán bar đều đang liên hệ với Hayden.
"Anh chọn lựa những nơi đưa ra mức giá cao một chút, an toàn một chút, xếp vào lịch trình đi."
Bây giờ Tống Á cần thu vào một ít tiền mặt để bổ sung tiền vào những khoản thâm hụt do hắn dùng để hối lộ những DJ người da đen.
Hayden ghi lại: "Được thôi, nhưng những chỗ ấy mà nếu không hát thật thì sẽ bị người ta đánh đấy?" Anh ta cười nói.
"Hát thật cũng không sao cả, những nơi đó sẽ không có camera. Kể cả tôi có hát tệ đến đâu thì cũng không sợ để lộ chứng cứ, nhiều lắm là thanh danh xấu đi một chút thôi." Tống Á có được không ít kiến thức từ Tony.
"Cậu nên tìm thêm mấy nhân viên, trợ lý hoặc là người quản lý, ít nhất phải tìm thêm một người." Hayden đề nghị: "Tốt nhất là những người có thể kiểm soát được tình hình ở các tụ điểm như hộp đêm, bằng không cậu biểu diễn xong sẽ gặp phải rắc rối."
"Ừ."
Tống Á biết nhân viên bên mình không đủ. Tony là người giỏi nhất, nhưng hắn và Ống Giảm Thanh đến giúp đỡ một tuần đã vội vàng trở về bên Lowry Bé. Tính cách của Aiur quá thẳng, không thích hợp xử lý loại chuyện này. Hayden và Dyle là người da trắng nên càng không thể sử dụng được, hơn nữa bọn họ còn có rất nhiều việc.
"Người quản lý thì không cần đâu, chính tôi có thể làm được, trợ lý có thể tìm một người, thế nhưng..."
Người quản lý sẽ được chia thu nhập bằng với người đại diện. Tống Á cũng không muốn mất thêm tiền nữa, hắn biết rõ rằng trợ lý phải là người có quan hệ gần gũi với bản thân và trực tiếp liên quan đến việc thu tiền cát xê tại những nơi như hộp đêm. Do đó trợ lý phải là một người thật sự đáng tin cậy. Ngoại trừ Tony, hắn không thể nghĩ ra bất kỳ ai có thể đảm nhiệm vị trí này. Đáng tiếc, Tony trung thành và tận tâm với Lowry Bé.
"Tyrone thì sao?" Aiur ở một bên chen vào nói.
"Đừng..."
Tống Á cũng không muốn để cho người không có quan hệ thân thích đi làm việc này, hơn nữa Tyron là một người tẻ nhạt như Ống Giảm Thanh vậy, cũng không thích hợp.
"Trước kia thường xuyên độc miệng nói Tony là kẻ sai vặt, tùy tùng, thật không ngờ bây giờ chính bản thân lại thiếu người tùy tùng..."
Hắn bất lực nghĩ: "Thôi, lúc này vẫn để tôi tự đi một mình thì hơn, dù sao đợt tuyên truyền chỉ còn ba tuần nữa là kết thúc rồi, sau đó tôi còn phải trở lại Chicago để đi học. Hayden anh thay tôi kiểm định, chỉ lựa chọn những hộp đêm lớn và hợp pháp nhé."
"Được."
Hayden ghi lại tất cả các nội dung. Khoảng thời gian này hắn chăm chỉ hơn rất nhiều bời vì Tống Á dùng việc không tiếp tục ký kết hợp đồng để uy hiếp.
"Có thể giúp tôi nghĩ một số động tác có thể dùng để biểu diễn trong các hộp đêm không? Theo tôi được biết, những nơi đó yêu cầu sự tương tác rất cao."
Tống Á nhìn về phía người phụ trách tuyên truyền.
"Chính xác."
Đối phương cười rộ lên: "Màn trình diễn của cậu là một thảm họa, từ lâu tôi đã muốn nói với cậu điều đó."
"..."
"Tôi chỉ đùa một chút, thôi nào, vậy cậu đã xem qua MJ biểu diễn chưa?"
Người phụ trách tuyên truyền làm động tác đè tay xuống phía dưới đũng quần rồi nhún nhảy hướng về phía trước.
"Ai mà không biết chứ, đó là động tác thương hiệu của MJ."
"Cậu cũng có thể học, thêm chút thay đổi, khi hát đến I Feel IT Coming..." Hai tay của hắn thả xuống hai bên người vung vẩy trước sau, phần hông đi theo tiết tấu ưỡn một cái: "Như vậy là được, cậu biết đấy, những nơi như hộp đêm, động tác ám chỉ này rất dễ dàng khiến không khí nóng lên."
"Như vậy à..." Tống Á rất biết suy một ra ba, hắn nhớ đến động tác từng bị Zack Snyder trêu chọc: "Vậy tôi hát đến and the heat between your legs, được dùng động tác này hay không?"
Hai tay hắn để ở trước ngực khép lại, sau đó vạch ra hai bên.
"Có thể có thể! Ha ha ha!"
Người phụ trách tuyên truyền, Hayden, Dyle và Aiur tất cả đều cười rộ lên.
Điểm dừng chân đầu tiên ở phía Nam là New Orleans, quê hương của nhạc Jazz. Nghe nói dòng nhạc và cách thức biểu diễn đặc trưng của dòng nhạc này ban đầu xuất phát từ các nhạc công da đen ở khu đèn đỏ, bởi vì người da trắng đang hành sự trên lầu cần một thứ âm nhạc mơn trớn, giống như đang vuốt ve da thịt con gái, như mảnh vải màn lay động, lướt qua gầm giường, nhưng không làm phiền đến người nghe.
Bây giờ New Orleans thậm chí còn giữ lại một phần diện mạo của trăm năm về trước. Mặc dù không có sự kỳ thị chủng tộc trong việc phân xử trước pháp luật, nhưng người da đen và người da trắng tại nơi này vẫn có sự khác biệt. Khu nhà giàu của người da trắng còn giữ lại phong cách tao nhã thời đại thực dân của thế kỷ trước, còn khu người da đen vẫn nghèo đến nháo nhác hỗn loạn. Ở đây khác với phía Nam Chicago ở chỗ, nơi này cách Mexico rất gần, lại càng dễ lấy được thuốc phiện, không giống các bang phái ở Chicago đã sớm đưa ánh mắt hướng về loại đồ chơi kiểu mới chế ra từ hóa chất nhân tạo.
DJ radio ở đây rất tự hào về bản thân. Ngoại trừ đặc sản nhạc Jazz của mình, họ còn có kiểu rap đặc trưng khu vực phía Nam, đối với phong cách của các khu vực khác, đa phần họ không coi ra gì.
"Tôi đã nghe qua 'Thrift shop' của cậu rồi... Ca khúc thể hiện niềm vui khi tìm được một món đồ trong một cửa hàng đồ cũ, sau đó châm chọc những tâm lý luôn truy đuổi mua sắm hàng hiệu, tôi hiểu đúng không?"
"Đúng, là như vậy."
Colombia Records đã chọn một DJ radio không thích làm khó khách mời, họ chấp nhận để Tống Á đến kênh của anh ta làm phỏng vấn. Họ hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại hỏi những câu rất kỳ quái kiểu như: "Cho nên cậu cảm thấy đây là một kiểu tự hạ thấp mình sao? Nói thế nào nhỉ, người da đen chúng ta thường bị người da trắng chụp mũ một cách chủ quan, kiểu như người da đen xứng đáng với nghèo đói, tụi nó không đủ khả năng mua hàng hiệu là đáng lắm, vậy nhưng ca khúc của cậu không có ý định thay đổi tất cả những điều đó, mà lại tự tìm ra niềm vui của bản thân trong những định kiến đó..."
"WTF..."
Trong lòng Tống Á tự nhủ đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy? Hắn không thể nói ra chuyện bài hát gốc mà Thiên khải đưa đến là do người da trắng hát được, đành phải né tránh rằng: "Câu hỏi rất hay, nhưng khi tôi thu âm ca khúc này cũng không có loại suy nghĩ như cậu nói. Cậu biết đấy, phần ca từ rap do Lowry Bé hoàn thành, tôi nghĩ cậu ta có thể cho anh đáp án."
Nếu như Lowry Bé lấy ca từ của mình, vậy thì tội gì còn không để cho cậu ta gánh tội.
Sau một hồi đấu trí với nhau, hai bên kết thúc cuộc phỏng vấn trong tình trạng ngầm bất mãn.
"DJ này gài bẫy tôi, từ nay về sau không tiếp nhận phỏng vấn của anh ta nữa." Tống Á đi ra khỏi phòng phát thanh, khẽ dặn Hayden.
Trong phòng phát thanh: "Tỷ lệ nghe đài hạ thấp ba điểm!" Tiếng kêu của nhân viên công tác truyền vào tai nghe.
"F*CK! APLUS này vừa gian xảo lại vừa không thú vị, về sau đừng có mời hắn đến chương trình của tôi." DJ bất lực ngã ngồi xuống ghế.
Buổi tối, Tống Á xuất hiện ở một hộp đêm vô cùng lớn.
"Thưa các vị khách quý đêm nay! Xin giới thiệu, APLUS!"
MC hộp đêm cao giọng tạo không khí: "Sẽ mang đến ca khúc xếp thứ mười lăm bảng xếp hạng tuần này, 'I Feel It Coming'!"
"Wow!" Trong hộp đêm cả trai lẫn gái lắc lư cơ thể, đưa ánh mắt nhìn về phía sân khấu nhỏ.
Ánh đèn sáng lên, Tống Á đứng ở phía trước, đằng sau là Aiur và Dyle, tạo lên một hình tam giác, Dyle nhấn phím đàn, Aiur gảy đàn ghi-ta điện, khúc nhạc dạo vang lên.
Tống Á liên tục dùng các cử chỉ để tương tác với phía dưới, lúc chỉ vào cô gái da trắng đứng gần đó, lúc lại vẫy tay với những người đứng phía sau.
"Tell Me What You Really like..."
Hắn cất giọng hát, không có hiệu quả chỉnh âm hậu kỳ, giọng hát hơi khác MJ bắt đầu phát ra.
"I Feel It Coming, I Feel It Coming Babe..."
Hát đến câu này, hắn nhớ người phụ trách tuyên truyền từng dặn dò, trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, hai tay thả xuống hai bên cơ thể khẽ đong đưa, phần hông hướng lên phía trước.
"Wow! Wow!" Phía dưới lập tức gào lên, mọi người phản ứng vô cùng nhiệt liệt. Mấy gã đàn ông thừa cơ hội này, dán thân thể lên người bạn gái đi cùng mình.
"I Can Feel That Body Shake, And The Heat Between Your Legs..."
Hát đến đây, hai tay của Tống Á ở trước ngực đẩy ra.
Những người đứng phía bên dưới sân khấu lập tức cười khúc khích.
"I know What You've..."
Tống Á luôn mắc lỗi ở phần ngắt hơi này, hắn lập tức uốn éo nửa người trên một cách dữ dội, bắt đầu biểu hiện như thể cảm xúc đang dâng trào, trên thực tế là vì để né tránh ánh mắt người xem, để cho phần hát đệm trong nhạc khỏa lấp đi nửa câu hát phía sau.
Không hề có kẽ hở nào.