Chereads / Chicago 1990 / Chapter 69 - Chương 69: Không tiêu tiền bừa bãi

Chapter 69 - Chương 69: Không tiêu tiền bừa bãi

Lại ba ngày nữa trôi qua.

Vừa vận động với cường độ cao xong, Tống Á tinh thần thoải mái đi vào phòng vệ sinh. Hắn ném chiếc bao đựng chất lỏng vào bồn cầu tự hoại, vặn nước xuống. "Soạt" một tiếng, đợi đến khi vật bé nhỏ đó biến mất trong dòng xoáy nước, hắn mới yên tâm vặn vòi hoa sen bên cạnh ra, cọ rửa thân thể.

Ngày đầu tiên hai người luyện tập, đối mặt với cô gái da đen xinh đẹp với những bước đi uyển chuyển như đang biểu diễn trên sàn catwalk, trong lòng hắn có chút dao động, nhưng hắn rất nhanh dựa vào sức mạnh ý chí áp chế xuống được.

Nhìn thấy Halle được nhà tạo mẫu tóc cắt mái tóc ngang tai quê mùa đi, đổi thành một mái tóc siêu ngắn nhẹ nhàng trẻ trung tươi sáng, hắn vừa thực lòng thưởng thức vẻ đẹp của cô gái, vừa kiềm chế dục niệm trong lòng xuống.

Nhân viên phục trang đã đổi lại cho Halle một bộ bikini bó sát người bằng da. Ánh mắt của Tống Á thế là chẳng thể rời khỏi vóc người duyên dáng trước mặt nữa, trong lòng hắn giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế.

Nhân viên đạo cụ đeo cho Halle một đôi hoa tai có thể phát sáng. Cô gái ủ rũ chán nản mà Tống Á gặp lần đầu đã không còn. Đồ trang sức này kỳ thật giá rất rẻ, nhưng khi được đeo trên người cô hoa hậu nước Mỹ này lại có cảm giác quý phái một cách rất đặc biệt. Hắn để ý thấy cả đạo diễn Zach lẫn các nhân viên nam đều bắt đầu có ý đồ với cô. Hắn vẫn cố nhịn, nhưng phải trừng mắt cảnh cáo bọn họ một cái trước đã.

Ngày hôm sau, MV chính thức được bấm máy, theo tiếng nhạc "I feel it coming" vang lên, hắn ghì lấy hông của Halle. Vùng bụng bằng phẳng không một chút mỡ thừa kia, cùng với làn da của người lai mịn màng như tơ lụa khiến người ta mê say khi chạm vào. Hắn sờ rồi lại sờ, nhưng nghĩ tới Milla, Tống Á vẫn phải nhẫn nhịn.

Hai tay Halle đặt lên vai của hắn, cơ thể hơi hơi lắc lư. Mặt hai người ở khoảng cách rất gần, họ nhìn thẳng vào mắt nhau, ngay cả tiếng hô hấp của đối phương cũng có thể nghe thấy, chẳng cần diễn vẫn thừa nồng nàn âu yếm, hắn... M* kiếp hắn vẫn phải nhịn.

Ngày thứ ba, quay đoạn cuối của MV, Halle dựa lưng vào ngực hắn. Bờ mông săn chắc chà sát theo tiếng nhạc. Thân trên cô ngửa ra sau một chút, đầu tựa ở trên vai của hắn. Hắn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên bờ vai thơm. Lực hấp dẫn từ hai người khác giới đã khiến hoocmone bản năng của hắn trỗi dậy. Tống Á có chút xấu hổ khi chỗ đó của hắn có phản ứng, khiến cho cô gái lén cười khẽ.

Hắn... Rốt cuộc nhịn không được, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, nếu làm vậy thì thật sự không bằng cầm thú...

Mặc áo choàng tắm, từ phòng vệ sinh ra, nhìn đống hỗn độn trên giường và thân thể mềm mại đang mê man ngủ, trong lòng Tống Á có chút đắc ý nho nhỏ. Đột nhiên hắn nhớ lại một đoạn trong phim "Người đàn bà đẹp", sau đó gọi điện thoại cho quầy lễ tân.

"Alo, mang Champagne cùng một ít ô mai lên đây."

"Gì cơ, không có ô mai, khách sạn này phục vụ chẳng chu đáo gì cả?"

"Khách sạn ba sao lại không thể phục vụ như khách sạn năm sao à?"

"Thôi bỏ đi, vậy các cậu có cái gì để ăn? Sandwich à? Quá tầm thường rồi?"

"Được rồi được rồi, đưa hai phần sandwich cùng một chai Champagne."

Hai phút sau, chuông cửa vang lên, tốc độ phục vụ ngược lại rất nhanh... Hắn rút ví lấy tiền boa rồi kéo cửa ra.

"Tony!? Sao anh lại tới đây?"

"Đừng đừng đừng, đừng vội vào."

"Đợi em mặc quần áo..." Hắn tranh thủ thời gian mặc quần áo, đẩy Tony - người đang có ý định thăm dò phía trên giường đi ra chỗ khác, hai người đến cuối hành lang nói chuyện.

"Em trai của tao, rốt cuộc mày cũng đã trưởng thành." Tony cười thô bỉ.

"Em trưởng thành lâu rồi..." Tống Á tỏ vẻ khinh thường.

"Mày kiếm tiền khá lắm mà? Làm sao lại ở trong một cái khách sạn tồi tàn như thế này." Tony quan sát bài trí của khách sạn: "So với thân phận của mày bây giờ không được phù hợp cho lắm? Tao cùng Lowry Bé lúc ra ngoài, đều chọn những khách sạn năm sao để ở."

"Tiền thì em kiếm được không ít, nhưng không thể dùng nó một cách phung phí."

Tống Á lườm Tony một cái. Bây giờ tiền sinh hoạt, ăn ở tại Newyork hắn đều phải tự bỏ ra. Phải chờ đến cuối tháng khi "I feel it coming" bắt đầu đưa ra thị trường tuyên truyền, hắn mới có thể sử dụng phí tuyên truyền của Colombia Pictures đến khách sạn năm sao để ở: "Anh tìm em có chuyện gì không? Bây giờ chắc là Lowry Bé đang chạy tuyên truyền cho album nhỉ?"

"A!" Tony móc ra một tờ chi phiếu từ trong túi: "Tình hình tiêu thụ rất mạnh."

"Đoán chừng hai tuần nữa có thể đạt chứng nhận đĩa vàng rồi (Năm trăm nghìn lượng tiêu thụ), đang đứng thứ mười một trên bảng xếp hạng album, chỉ ở dưới George Michael thôi. Pablo cho mày này."

Tống Á nhìn con số mười nghìn đô trên chi phiếu, biết đây là phí cảm ơn Pablo cho mình. Hắn có ngu mới không cầm, liền nhét luôn vào túi: "Tony, anh không thể manh động như vậy nữa, hứa với em, đừng đánh nhau với những người khác nữa, nhất định không được là người đầu tiên động tay, hiểu không?"

"Tao rất hiểu, cái gì tao cũng hiểu, trong lòng tao hiểu rất rõ."

Lần này Tony rất vui vẻ đồng ý: "Tao biết, nếu như lần này không phải tao là người đầu tiên động thủ, mày sẽ không nghe Pablo đi đến Queens để mạo hiểm. Tao thề, về sau sẽ không đặt mày vào trong nguy hiểm nữa. Nhưng mà mày cũng đừng trách Lowry Bé nữa, tâm trạng của nó không tốt, chuyến đi đến châu Á của bọn tao đã thất bại, mấy kẻ bên kia đại dương căn bản không thích RAP cho lắm."

"Anh biết thì tốt."

Tiễn Tony ra về, nhân viên phục vụ khách sạn đưa đồ ăn uống đã đứng trong phòng, Halle dùng ga giường quấn quanh người, đang lúng túng nhìn đối phương.

Tống Á đưa tiền boa rồi đuổi người phục vụ đi, kéo cô vào trong lòng: "Chúng ta ăn một chút gì đi."

Hai người vừa ve vãn nhau vừa ăn và uống rượu, "Tiền diễn xuất của em liệu lúc nào mới có? Anh biết mà, em..." Halle thận trọng hỏi.

Tống Á biết hiện tại cuộc sống của cô rất khó khăn: "Anh không biết cách làm việc của Colombia, cứ để người đại diện của em đi hối thúc đi." Hắn nghĩ, dù cho có tiền trong tay thì số tiền công cùng lắm chỉ là ba nghìn năm trăm đô. "Bây giờ em có dự định gì hay không?" Hắn hỏi.

"Cầm được tiền thì đi Los Angeles tìm cơ hội thôi, New York..."

Halle cúi đầu xuống: "Nơi này không có gì cho em cả. Hương vị thưởng thức được chỉ có đắng chát."

Tống Á luồn tay vào túi quần, mò tới tấm chi phiếu mười nghìn đô kia, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn đứng lên, đi tìm tập chi phiếu của mình, ngoáy bút lên một lúc, nhớ đến cảnh nam chính trả giá cho nữ chính trong phim "Người đàn bà đẹp", hắn điền vào số ba nghìn, nghĩ nghĩ, lại đổi ba thành năm, đưa cho cô.

"Năm nghìn đô!" Halle thấy rõ số tiền không khỏi ngạc nhiên kêu lên.

"Trước khi đi Los Angeles em có thể ở bên anh được không?" Tống Á thò tay vào trong lớp chăn.

"Em là của anh." Halle vui vẻ cười ha hả, điên cuồng hôn lên thân thể của hắn, càng lúc càng xuống thấp dần.

Hắn thích ý tiện tay cầm tờ tạp chí âm nhạc mà nhân viên phục vụ mang đến: "Hửm? Xem ra album của Lowry Bé mặc dù bán được khá nhiều, nhưng lại bị đánh giá không tốt, tất cả những nhà phê bình âm nhạc đều đang chê album này ha ha."

Vừa cười trên nỗi đau của người khác, vừa khẽ vuốt tóc Halle, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. Tống Á đẩy tạp chí qua quơ lấy cuốn sổ, nhìn xem lịch trình của mình: "M* kiếp, làm sao mình có thể quên mất sinh nhật của Milla." Hắn nhìn thấy cái ký hiệu đánh dấu trên ngày nào đó của tháng Mười hai, sầu não cầm điện thoại lên.

"Hayden, giúp tôi đặt một vé máy bay đi đảo Fiji, đúng vậy, sinh nhật của Milla, haizzz..."

Hắn thoải mái hít vào một ngụm khí lạnh: "Quà tặng thì anh chọn giúp tôi đi... Cũng được... Milla có rất nhiều nhà tài trợ, chú ý đừng mua thứ không thể mang đi được."

"Chi phiếu đến lúc đó tôi trả cho anh."

"Ừ ừ rồi... Au!"

"Tôi có làm gì đâu, được, cứ làm tốt công tác chào hỏi qua lại với bên Colombia Pictures là được. Nói với bọn họ đây là niềm vui bất ngờ."

"Không có việc gì, sẽ không chậm trễ đợt tuyên truyền của đĩa đơn mới đâu. Tôi đảm bảo trước lễ Giáng Sinh nhất định có thể kịp trở về."