Chereads / Chicago 1990 / Chapter 66 - CHƯƠNG 66: Bữa tối

Chapter 66 - CHƯƠNG 66: Bữa tối

 "Cho nên, APLUS, đĩa đơn của cậu dự kiến sẽ được phát hành vào cuối tháng Mười hai đúng không?"

   Mariah Carey nhai hết salad rau trong miệng, sau đó thoải mái mím đôi môi tô son màu đỏ rượu rồi hỏi.

  "Đúng vậy, kế hoạch trước mắt là như vậy, nếu MV được quay một cách thuận lợi."

  Tống Á trả lời, kể từ khi xảy ra sự cố "xung đột lồng sắt", hắn đã vội vàng triển khai các công tác phòng trừ hậu họa. Trong vòng mười ngày, hắn đã trở thành một người bạn tốt của đối phương và có thể thường xuyên tổ chức liên hoan ăn uống. Đại loại là kiểu bạn bè có thể không giấu đối phương bất kỳ điều gì.

  Bí quyết rất đơn giản. Mặc dù Mariah Carey hơn hắn năm tuổi nhưng lại là một cô gái rất đơn giản, hơn nữa cô còn là một ca sĩ. Trong đầu cô ngoài biểu diễn cũng chỉ có biểu diễn, chỉ cần xoay quanh chủ đề này là có thể trò chuyện một cách dễ dàng với cô, giống như bây giờ vậy.

"I feel it coming… I feel it coming."

 Carey hát ngẫu hứng hai câu. Nói một cách công bằng, nền tảng của cô mạnh hơn gấp trăm lần so với Tống Á. Quả thật giống như lời ông già da đen ở công ty Atlantic nói, chỉ có vài từ rất ngắn nhưng qua giọng hát của cô trở nên thật tuyệt diệu. Hiệu quả hoàn toàn khác biệt so với bản thu của Tống Á.

  "Bravo! Bravo!" Tống Á nhẹ nhàng vỗ tay và lớn tiếng khen ngợi.

  Ba người đàn ông da trắng khác đang có mặt ở đây chỉ có thể vỗ tay cùng với Tống Á. Ngoại trừ Walter, hai người còn lại là nhà sản xuất và nhà soạn nhạc cho album tiếp theo của cô, David Cole và Roberto Clayville. Ba người bọn họ và cả Tống Á, tất cả đều là những người có trình độ cao về sáng tác và phối khí. Đáng lẽ, họ không cần phải quan tâm đến một nữ ca sĩ như vậy, nhưng đừng quên rằng cô còn có một thân phận khác, là bạn gái của chủ tịch công ty Sony Colombia. Dù sao thì cô cũng gần như là bà chủ của bọn họ.

  "Ồ." Mariah Carey đắc ý nhấc cốc lên và uống một ngụm lớn.

  "Giọng hát của cô, cô Carey." Walter là người thẳng tính, lần này ông ta phải ra mặt làm kẻ xấu.

  "Biết rồi, biết rồi, tôi chỉ uống nốt cốc rượu này thôi."

  Cô đặt cốc xuống và đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền bật cười. "Vừa rồi thật sự buồn cười, Slash của Guns N' Roses khi lên nhận giải thưởng cứ F*CK này, F*CK kia, làm cho người bên AMA xanh mặt."

  Họ vừa tham dự lễ trao giải AMA (National Music Awards). Lúc lên nhận giải thưởng Slash đã uống rượu say khướt vì vậy toàn nói ra những lời lẽ thô tục, làm cho ban tổ chức cảm thấy vô cùng khó chịu, nên đã ngắt sóng toàn bộ buổi trao giải trực tiếp.

  "Là ngôi sao nhạc Rock nổi tiếng mà phong thái chẳng ra sao." David Cole bĩu môi, gương mặt tỏ rõ sự khinh thường. "Cả Bon Jovi nữa (một ban nhạc rock khác), cuộc sống cá nhân của họ rất rối loạn."

  "Lần này chúng ta chưa thu thập số phiếu." Mariah Carey vén lọn tóc và giả vờ vô tình nhắc tới.

  "Phương pháp lựa chọn AMA không đủ chuyên nghiệp (dựa vào sở thích của khán giả), Grammy (do những chuyên gia lựa chọn), nên cô vẫn có cơ hội." Walter nhanh chóng dỗ dành Mariah Carey.

  Cô ngay lập tức liền cảm thấy hạnh phúc. "Thật sao? Tôi thực sự có cơ hội sao?"

  "Cơ hội rất lớn, cô hoàn toàn đủ điều kiện để nhận được giải thưởng người mới tốt nhất, nữ ca sĩ nhạc pop xuất sắc nhất cũng không phải là không thể, chúng ta có Tommy." Roberto Clayville nói.

  "Đúng vậy, không có điều gì mà ông Mottola không thể làm được."

  Tống Á không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tâng bốc, ngay cả khi nhân vật mục tiêu không có mặt. Hắn giơ ly rượu lên, "Chúng ta tôn trọng ông Mottola." Sau đó hắn giơ ly rượu về phía Mariah Carey, "Cũng tôn trọng cô, cô Carey."

  Mọi người chạm cốc và uống hết ly rượu. Walter mỉm cười và nói: "APLUS, cậu học những điều này ở đâu, không phải cậu là một đứa trẻ sống trong khu nhà nghèo ở Chicago à?"

"Tôi không giống bọn họ, tôi học giỏi và tôi cũng thường tham gia các hoạt động đòi quyền bình đẳng." Tất nhiên, Tống Á sẽ không quên khoe khoang về bản thân.

"Mấy tháng trước, tôi đã đến Nam Phi và có chụp cùng ngài Nelson Mandela một bức ảnh."

  "Cậu bé, cậu khá lắm."

  Có thể cùng nhau ăn uống, mọi người tự nhiên đánh giá nhau rất cao. David Cole khen ngợi: "Ca khúc 'Gửi De Klerk' của cậu, là viết về những câu chuyện xảy ra ở Nam Phi đúng không?"

  "Daniel đã quảng bá ca khúc này ở Nam Phi. Việc có thể tiêu thụ ở nơi được nhắc đến trong ca khúc là điều vô cùng tuyệt vời." Walter phóng đại.

  "Khụ khụ." Roberto Clayville ho khan hai tiếng để nhắc nhở Walter, sau đó chuyển chủ đề sang việc quay MV của Tống Á. "Tôi cảm thấy kế hoạch quay MV sắp tới có phải là hơi đơn giản quá không? Không cần thay tiết kiệm tiền giúp cho Colombia Pictures đâu. "

  Hiện nay, việc quay MV chính là một phương pháp để tuyên truyền cho các bài hát, các chi phí bỏ ra trong quá trình quay MV sẽ do bên phát hành chịu trách nhiệm.

  Tống Á tất nhiên sẽ không nói cho mọi người biết nội dung MV của bài hát gốc vốn dĩ là như vậy. "Cá nhân tôi không thích MV quá khoa trương. Tôi chính là người đã đưa ra ý tưởng quay MV cho ca khúc 'Gửi De Klerk'. Máy quay sẽ luôn đi theo Milla để quay lại từng khoảnh khắc của cô ấy. Ngay cả khi ca khúc kết thúc thì phản ứng của mọi người cũng không tệ lắm."

  "Đó cũng là một cách, nhưng đừng bao giờ nói với bên truyền thông điều này, tránh việc họ phát huy trí tưởng tượng quá mức, ám chỉ cậu đang có ý định gì đó." Walter nhắc nhở.

  "Ồ... tôi hiểu, cảm ơn ông, Walter."

  Hai anh em MJ luôn làm MV hoành tráng. Hơn nữa MJ là ngôi sao hàng đầu ở Colombia Records. Tống Á hiểu rằng câu nói của mình rất dễ bị giới truyền thông diễn giải lại.

  Roberto Clayville hỏi: "Nhân vật nữ chính thì sao? Cậu đã tìm được chưa?"

  "Không cần tìm, chẳng phải ở đây đã có một ứng cử viên rồi sao?" Tống Á nhìn về phía Mariah Carey. "Cô Carey có bằng lòng trở thành nữ diễn viên chính trong MV của tôi không? Cô là người phụ nữ đẹp nhất trong số những người bạn của tôi..."

  "Ha ha ha... cảm ơn cậu." Carey cảm thấy rất vui vẻ đối với những lời khen ngợi của Tống Á.

  "Cô Carey không thể tham gia được. LIST* không đúng lắm."

(*) Từ lóng chỉ sự phân cấp về thương hiệu của các ngôi sao, cùng ý nghĩa với từ đẳng cấp.

  Walter sợ Mariah Carey sẽ đồng ý với lời mời của Tống Á. "APLUS, cậu có thể tìm thấy một nữ ca sĩ hoặc diễn viên trẻ ở C-List trở xuống. Đối với người mẫu thì có thể tìm những người ở B-List."

  "Ông có lời khuyên nào không?" Milla là người của SBK nên không thể tham gia MV ở Colombia. Tống Á lại không muốn gặp phải những sai lầm giống như trong cuộc thi âm nhạc trước đây.

  "Chi nhánh Nam Mỹ của chúng tôi có một ca sĩ nữ gốc Latin, tên là Shakira."

  Roberto Clayville giới thiệu một cái tên, có vẻ như hắn đã có mục đích khi chủ động nhắc tới đề tài này.

  "Shakira không thể được?" Walter ngần ngại, "Ca khúc này của APLUS cần một người phải xinh đẹp một chút, Shakira mới có mười bốn tuổi, chưa đủ tuổi trưởng thành."

  "Đúng vậy." Roberto Clayville đồng ý với ý kiến của Walter.

  Bốn người đàn ông trao đổi ánh mắt, đều không thể đưa ra được ứng cử viên phù hợp. Có vẻ như mối quan hệ nam nữ của các quản lý cấp cao ở Colombia đơn giản hơn nhiều so với SBK.

  "APLUS, cậu tự quyết định đi." Roberto Clayville nói: "Có cần chúng tôi giúp cậu tổ chức một buổi casting không?"

  "Tôi không muốn lại gây xích mích với một tá những người đại diện lần nữa."

  Tống Á cũng không muốn gặp rắc rối nữa, nên nhanh chóng từ chối. Hắn cảm thấy những ánh nhìn tò mò, không hiểu gì của những người xung quanh. Dựa vào những phản ứng này thì có lẽ họ cũng không biết đến sự việc xảy ra trước đây ở SBK. Vì vậy Tống Á kể lại tình huống khó xử của buổi thử giọng lần trước.

  "Những việc như vậy là không thể tránh khỏi khi ở New York. Chỉ cần có cơ hội, những người đại diện đó chắc chắn sẽ lại tìm đến." David Cole mỉm cười: "Nếu cậu sợ phải đối mặt với bọn họ thì hãy nhanh chóng quyết định rồi mang nữ chính đến đây. Dù sao chi phí quay MV cũng rất thấp."

  Kết thúc bữa tối, mọi người rời nhà hàng kiểu Pháp cao cấp đó và tự đi về nhà.

Mariah Carey hiện đang là ngôi sao hạng A. Vì vậy, các vệ sĩ và trợ lý bảo vệ xung quanh và đưa Carey đi ra bằng lối của sau của nhà hàng.

Tống Á trở về khách sạn, hắn nhớ đến cô gái mà hắn đã gặp được ở Nam Phi. Thật đáng tiếc khi cả cô và người đại diện đều không chủ động liên lạc với hắn. Lúc đó, hắn cũng quên không xin phương thức liên hệ của bọn họ. Tất cả manh mối đều bị gián đoạn.

  Có chút lo lắng, Tống Á nhấc điện thoại và gọi cho Hayden.

  "Cộng đồng âm nhạc của người da đen ở New York không phải cậu đều biết hay sao? Sao cậu không nhờ bọn họ tìm kiếm hộ, đồng thời có thể hàn gắn lại các mối quan hệ?" Hayden đã đưa ra một ý tưởng rất hay.

  "Đúng vậy, nhưng tôi nên tìm ai đây?" Cộng đồng âm nhạc của người da đen ở New York không có những nhân vật đứng đầu. Tống Á cảm thấy vô cùng lo lắng.

Thật trùng hợp, đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Đúng lúc này, Steven, ông già da đen là quản lý cao cấp của công ty Atlantic Records đã gọi điện thoại đến khách sạn.