Chereads / Chicago 1990 / Chapter 64 - Chương 64: Kiểm soát kỹ thuật

Chapter 64 - Chương 64: Kiểm soát kỹ thuật

"Daniel, cậu còn cân nhắc cái gì nữa? Hiện tại, cục diện thế giới còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Sắp kết thúc rồi! Cậu có biết, bố tôi từng là một nhân vật lớn trong quân đội. Mặc dù sau đó bị suy yếu nhưng ông ấy vẫn còn có rất nhiều học trò và bạn bè cũ nắm giữ những chức vụ cao, chỉ cần tôi quay về Kiev…"

Ông Jovovich mới mở miệng liền nói ngay về tình hình thế giới. Ông ta ra sức lớn tiếng khiến cho một chuyên gia lừa đảo như Daniel cũng không thể chịu đựng được. "Tôi không hiểu nhiều về thế giới chính trị, ông nên tâm sự nhiều với APLUS đi." Daniel chỉ tay về phía Tống Á, đá bóng sang sân.

"Cậu chính là APLUS?"

Ông Jovovich quay đầu lại nhìn, đánh giá Tống Á từ trên xuống dưới, sắc mặt không tốt lắm.

"Xin chào, bố… Ách, ông Jovovich, chúng ta đã từng nói chuyện với nhau qua điện thoại rồi." Tống Á đành phải giơ tay ra.

"Hừ."

Ông Jovovich nắm lấy tay Tống Á, âm thầm dùng sức: "Cậu và Hayden còn cả cái tên đại diện kia đều cách xa con gái của tôi ra một chút, cậu chính là Grandet da đen*."

"Gran… là cái gì?"

(*) Eugenie Grandet, nhân vật trong tiểu thuyết "Tấn trò đời" của Balzac, nổi tiếng vô sỉ, sẵn sàng bất chấp tất cả vì tiền, nhưng đối với vợ con rất keo kiệt, em trai phá sản ông ta cũng không thèm để ý.

Tống Á nhất thời nghe không hiểu lời ẩn ý văn vẻ trong câu nói của ông Jovovich. Lúc trước, ở trong điện thoại, hắn rõ ràng đã từ chối yêu cầu đầu tư của ông ta. Sau đó Tống Á để cho Hayden thỏa thuận với người đại diện của Milla để phòng ngừa bố mẹ của Milla muốn tranh giành thu nhập của cô ấy. Xem ra hắn đã bị ông ta ghi hận rồi.

"Grandet là quỷ keo kiệt, ông chủ." Tống A Sinh dùng tiếng Trung để giải thích.

"Tôi chỉ là muốn tốt cho Milla mà thôi." Tống Á khinh thường, bĩu môi, rồi gỡ tay mình ra khỏi bàn tay của ông Jovovich. Hắn nhìn vào tay mình, chỗ bị đối phương bóp đến mức trắng bệch.

"Trên thế giới này, người đối tốt với con bé nhất chỉ có thể là bố mẹ nó."

Ông Jovovich hất thẳng tay ra, lực đạo hất cánh tay của Tống Á cũng không hề nhẹ.

Tống Á cũng lười cùng ông Jovovich nói những lời thừa thãi. Giải quyết xong vấn đề thu nhập, Tống Á chào tạm biệt rồi rời đi. Hắn để Tống A Sinh ở lại SBK, giải quyết các công việc còn lại. Tống Á đi ra bên ngoài để tìm Hayden và Aiur, trực tiếp đi thăm hỏi mục tiêu hợp tác kế tiếp, công ty đĩa nhạc Atlantic.

Tương tự như địa vị của SBK ở EMI Bắc Mỹ, công ty Atlantic Records được coi là có địa vị hàng đầu trong số những nhãn hiệu thuộc Warner Music. Chủ tịch Douglas Morris của Atlantic Records là một người đàn ông da trắng khoảng 50 tuổi, với gương mặt vô cùng ôn hòa.

So với Daniel thì ông đối xử với Tống Á cẩn thận hơn rất nhiều. Đầu tiên, ở một phòng chiếu phim nhỏ, ông cùng với mấy vị quản lý cấp cao nghe qua "I feel it coming" một lượt. Sau khi mở một cuộc họp bàn đơn giản, ông ta mới mời Tống Á và Hayden đi vào bên trong.

Trong số những người quản lý cấp cao có cả người da trắng và người da đen. Quả nhiên giống với những lời đồn đại, công ty Atlantic Records vô cùng bao dung đối với người da đen.

Nhưng đây lại không chắc chắn đã là một chuyện tốt: "Nhìn mà xem, tôi quả thực đoán không nhầm? Quả nhiên là người da trắng." Lão già người da đen trong nhóm quản lý cấp cao vừa nhìn thấy Tống Á, lập tức la to.

Phải, người con lai ngoài việc phải chịu sự kỳ thị của người da trắng còn phải chịu đựng việc những người da đen không muốn nhìn thấy hắn.

Douglas vẫy tay chào Tống Á: "Qua đây, cậu bé, ngồi bên này."

Tống Á đi qua và ngồi xuống.

Lão già người da đen bắt đầu bảy tỏ thành kiến đối với Hayden: "Thuê người da trắng làm người đại diện, chỉ ưa những cô nàng da trắng. Tên nhóc này không phải người nên hợp tác, những tin đồn lúc trước quả nhiên cũng rất chính xác."

"À, đó là một sự hiểu lầm, lần trước cuộc thử giọng ở SBK…" Tống Á nén giận, muốn đem chuyện loại bỏ cô gái người da đen ở buổi thử giọng, giải thích rõ ràng.

"Im đi, Steven."

Người đàn ông da đen tên là Steven kia vẫn còn muốn phản bác, nhưng bị ông Douglas ngăn lại: "Đừng để ý tới ông già kia, tôi thực sự yêu thích bài 'Thrift Shop' của cậu. Chúng tôi đều rất thích, ngay cả Steven cũng yêu thích, có đúng không Steven?"

"Thrift Shop' không tệ."

Steven vẫn lý luận: "Ở bài 'Gửi De Klerk'… Phong cách sáng tác bắt đầu thay đổi, tuy nhiên nội dung và ca từ, người da đen chúng tôi vẫn đều rất ưa thích. Thế nhưng, bài "I feel it coming" này…" Ông ta hướng về máy quay đĩa đang đặt trong góc, bĩu môi: "Càng ngày càng lệch lạc. Cậu sử dụng quá nhiều âm thanh điện tử để làm gì vậy? Hơn nữa còn học theo MJ, kỹ năng thanh nhạc cũng không tốt. Cậu phải biết rằng, ca sĩ của vài thập niên trước ngoại trừ ra những đĩa nhạc, công việc chính của họ là biểu diễn ở khắp các nơi như Broadway, Los Angeles, Las Vegas… Giọng hát muốn hay còn cần phải cố gắng kiên trì luyện tập. Ngày nay thì thôi rồi, ca sĩ mà lại làm như mình là quý tộc, dường như so với quý tộc thì càng khó phục vụ. Có điều may mắn là các ca sĩ hàng đầu vẫn có thể lột tả bài hát một cách tuyệt vời."

"APLUS, còn cậu thì sao? Lấy âm thanh điện tử thay cho tiếng hát nguyên bản, phần hậu kỳ thì cậu cũng chỉnh sửa âm thanh be bét. Khi bài hát đến tai của người nghe sẽ giả lắm."

"Oh…" Tống Á không nói lời phản biện nào.

"Thời đại đang dần tiến bộ, Steven." Douglas thay mặt Stven, nói lời xin lỗi với Tống Á: "Đừng để ý tới lão già cổ hủ này." Ông ta chỉ chỉ vào đầu của chính mình.

Steven làu bàu vài câu không nghe rõ rồi ngậm miệng lại.

Douglas nói ra điều kiện tương tự như của Daniel. Bắt buộc phải ra album trong vòng hai năm, đổi lại họ nhận được sự hỗ trợ về sản xuất hậu kỳ, cũng như tuyên truyền như dành cho các nghệ sĩ hạng hai. Điều kiện như vậy có thể nói là đã rất có thành ý.

"Chúng tôi cần suy nghĩ thêm một chút nữa, rồi sẽ mau chóng cho ông một câu trả lời chắc chắn."

Tống Á và Hayden tạm biệt rồi đi ra ngoài. Bên ngoài, Aiur len lén lại gần, nhỏ giọng báo cáo: "Tôi vừa rồi nhìn thấy Pablo trong tòa nhà."

"Anh không nhìn lầm chứ?" Phản ứng đầu tiên của Tống Á là Pablo tới đây để tìm hắn, nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì lại thấy chuyện đó là không thể nào.

"Không nhìn nhầm, tôi làm sao có thể không nhận ra ông ta chứ." Aiur nói ra.

"Xem ra, Pablo đang muốn tìm một ngôi nhà tiếp theo cho Lowry Bé, rất có thể chính là công ty Atlantic Records."

Hayden phân tích nói: "Trước khi lão Joe cùng với SBK hợp tác, Pablo giống như từng có mối quan hệ với Warner Music mà Atlantic lại thuộc về Warner. Nơi này đúng là có mối quan tâm đặc biệt đối với ca sĩ người da đen."

"Đã như vậy, không cần cân nhắc nơi này nữa."

Tống Á không muốn đi thật xa tới New York, lại mắc phải vòng luẩn quẩn và cuối cùng lại phải hợp tác chung với Lowry Bé: "Địa điểm tiếp theo là Sony Colombia đúng không?"

"À…"

Hayden nói: "Tommy Mottola bận rộn nhiều việc, cho nên lần này chúng ta có lẽ không gặp được ông ta rồi."

"Ôi! Thử một chút đi."

Nửa giờ sau, ba người đi vào tòa nhà màu đen cao hơn 30 tầng của công ty đĩa nhạc Colombia. Ở trong phòng tiếp khách nhỏ, họ gặp được một nhà sản xuất nam, cũng là người sáng tác có tiếng trong ngành, Walter Afanasieff. Walter và ông Jovovich đều có huyết thống Nga trong người, nhưng ông ta đến từ gia tộc lớn, còn ông Jovovich chỉ đến từ gia tộc hạng hai.

Đối với bài "I feel It coming" Walter Afanasieff đánh giá rất cao: "Tốt, ý tưởng rất mới, biên soạn ca khúc và những thứ khác độ hoàn thành cũng rất cao."

Ông ta tháo tai nghe xuống: "APLUS, Tommy đặc biệt giao phó chuyện của cậu cho tôi, điều kiện vẫn không thay đổi. Khi cậu gia nhập Colombia Pictures, đĩa đơn phát hành cùng với công tác tuyên truyền đều tương tự với những đãi ngộ của ca sĩ hạng hai, không giới hạn thời gian tuyên truyền, nhưng vẫn phải ký hợp đồng phát hành. Bài hát đầu của cậu và tất cả các bài hát khác sau này khi phát hành đều phải được phát hành do công ty Colombia Pictures."

Xem ra, điều kiện này đều có thể đồng ý được: "Về phương diện hậu kỳ…" Tống Á còn muốn tranh thủ thêm một chút: "Ngài Walter Afanasieff, ông biết đấy, trang thiết bị của công ty A+ Records chưa đủ tốt."

"Gọi tôi Walter được rồi."

Đối phương tiếp tục nói: "Chúng tôi có khả năng cung cấp thiết bị cùng địa điểm. Tuy nhiên, điều này phải không ảnh hưởng tới việc sử dụng của chúng tôi trong tình huống bình thường. Xin chú ý, không ảnh hưởng tới những ca sĩ khác khi họ cần sử dụng. Có nghĩa là ngay cả khoảng thời gian cậu ghi âm đều không được xác định rõ ràng. Nếu các ca sĩ khác dùng phòng ghi âm vào ban ngày thì cậu phải làm việc vào buổi tối. Nếu như ca sĩ khác đột nhiên muốn thu âm thì cậu phải nhường phòng thu cho họ. Cái đãi ngộ này giống như đãi ngộ dành cho ca sĩ hạng 3, thậm chí còn thấp hơn cả ca sĩ vô danh. Còn về phần hậu kỳ, tôi sẽ bảo người của tôi dành thời gian cho cậu. Họ có đủ khả năng trợ giúp cậu, nhưng đây là một thỏa thuận bằng lời nói. Hơn nữa, công ty A+ Records phải trả cho nhân viên công tác hậu kỳ của chúng tôi một khoản thù lao tương ứng."

"Đây cũng quá…" Hayden biểu đạt sự bất mãn.

Walter đặc biệt lắc đầu một cái: "Xin lỗi, quyền hạn của tôi chỉ có những thứ này."

"Được rồi, chúng tôi muốn suy nghĩ một chút." Tống Á đứng dậy, cáo từ.

"APLUS."

Walter tiễn bọn họ xuống dưới lầu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Riêng cá nhân tôi mà nói, ở một thời điểm nào đó, thỏa thuận bằng lời nói so với hợp đồng giấy trắng mực đen còn đáng tin cậy hơn."

"À…" Tống Á chưa hiểu lắm ẩn ý của ông ta: "Walter, ông hãy nói rõ ra đi, tôi vẫn còn là một học sinh. Trước đây không lâu tôi vừa mới qua hết ngày sinh nhật 16 tuổi."

"Được rồi."

Walter suy nghĩ một chút, cũng không nói quanh nói co nữa: "Tôi là người quản lý kỹ thuật, tôi yêu thích những thứ mới mẻ. APLUS, tôi mong muốn cậu sẽ tới đây, nhưng tôi không thể thay đổi điều gì và cũng không thể ảnh hưởng đến Mottola. Tuy nhiên, nếu như cậu tham gia Colombia Pictures, tôi sẽ cố gắng hết mức có thể để giúp đỡ cho cậu trong thẩm quyền của mình."

Walter ngượng ngùng cười khổ: "Tất nhiên, tôi ở đây chỉ là một người có địa vị thấp kém, lời nói không có sức thuyết phục, cũng không được xem trọng. Tôi chỉ mong rằng cậu nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước đi".