Chereads / Chicago 1990 / Chapter 40 - CHƯƠNG 40: Đấu tranh

Chapter 40 - CHƯƠNG 40: Đấu tranh

Dyle thấy Tống Á đang ăn dưa hấu, không nhịn được cười, nhưng rồi anh ta nhanh chóng bụm miệng.

"Thằng khốn da trắng!"

 Eric túm lấy cổ áo Dyle. "Anh là người kéo tôi lại, đúng không!?"

  "Này! Này!" Dyle nhanh chóng giải thích. "Tôi sợ rằng anh sẽ gây rắc rối! Anh chỉ cần va chạm với Robert thôi, thì anh ta có thể gọi cảnh sát và luật sư tới ngay lập tức. Người thiệt thòi nhất là anh và APLUS! Tin tôi đi, Robert là một kẻ lão luyện. Anh ta đã từng sử dụng mánh khóe này để đối phó với chúng tôi rồi. Anh biết đấy, dân rock da trắng tính cách đều khá tệ."

  "Bình tĩnh đi Eric." Tống Á cũng khuyên.

  "Cậu không nên ăn miếng dưa hấu đó." Eric tức giận, ngồi xuống.

  "Ồ!" Tống Á ngượng nghịu ném vỏ dưa hấu lên đĩa rồi lau tay. "Tôi đi gọi điện thoại đây."

  Đầu tiên hắn gọi cho Michelle. "Này tiến sĩ Michelle, tôi muốn hỏi, tôi phải làm gì nếu được một người đàn ông da trắng tặng dưa hấu?"

  Michelle không ngần ngại đồng ý giúp đỡ, hai người trò chuyện một lát, Tống Á đặt điện thoại xuống và suy nghĩ, sau đó lại gọi cho lão Joe.

  "Yo! APLUS thân yêu của tôi, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, yêu cậu..."

  Lão Joe rất phấn khích, mở miệng nói toàn những từ khiến người nghe sợ hãi, "Này! Bây giờ chúng ta đang đứng thứ bao nhiêu trong bảng xếp hạng?" Tống Á hỏi người bên kia đầu dây. "Ha ha! Đứng thứ mười một trong danh sách các bài hát! Con số cụ thể tôi chưa có nhưng nghe nói SBK đã đặt in một triệu đĩa! Tuần đầu tiên chắc cũng phải bán được vài trăm nghìn bản? Cậu đã nghe về nó chưa? Tối thứ bảy nhớ mời tôi và Lorwy Bé, đó là Saturday night live cơ đấy... "

  Tống Á kiên nhẫn lắng nghe đoạn rap khoe khoang của lão Joe, sau đó mới nói với ông ta về tình hình của mình.

  "Không vấn đề gì, tôi sẽ gọi cho một người bạn ở New York, cậu đợi đấy!" Lão Joe hứa.

  Sau khi chờ đợi khoảng mười phút, lão Joe lại gọi điện, lần này giọng điệu của ông ta trở nên nặng nề hơn. APLUS, trong một buổi thử giọng cậu đã loại bỏ toàn bộ các cô gái da đen đúng không?"

  "Ồ..." Tống Á thầm kêu khổ, "Bọn họ không phù hợp với phong cách tôi yêu cầu."

  "Này! Cậu không nên làm điều đó, ngay cả khi cậu là APLUS! Tôi đã trải qua thời đại phân biệt chủng tộc. Vào thời điểm đó, người da trắng còn biết đưa người da đen và người Ấn vào Chính phủ làm việc để tỏ vẻ. Bây giờ bạn bè da đen ở New York rất không hài lòng về cậu. Họ nghĩ rằng cậu và tất cả bọn họ không phải là người một nhà. Cậu phải biết rằng cậu là con lai. Màu da vốn dĩ không đen lắm. Cậu nên chú ý hơn đi..."

  "Tôi thật ngốc." Tống Á chỉ có thể thừa nhận sai lầm. "Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy."

  "Tôi không có chút uy lực nào khi ở New York đâu. Cậu cũng biết lần trước khi tuyên truyền ở đấy chúng ta đã gặp phải rất nhiều rắc rối... Nếu còn ở phía Nam Chicago, chúng ta có thể trêu đùa một thằng da trắng đến chết. Phòng thu âm của tôi tùy ý cậu sử dụng. Nhưng bây giờ chúng ta đang đi tuyền truyền ở bên ngoài..." Lão Joe tỏ ý không thể giúp gì được.

  Tống Á đang nói lời cảm ơn với Joe thì Lisa gõ cửa, "Daniel cho gọi cậu đến văn phòng."

  Khi Tống Á đến văn phòng của Daniel, Robert cũng đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc.

  "Chuyện này không cần phải làm cho phức tạp. Đừng làm gì cả, tôi nói thế nào thì làm như thế!"

  Daniel rất tức giận đến nỗi anh ta cứ đi đi lại lại trong văn phòng. "Bây giờ, trong phòng này chỉ có ba người chúng ta, Robert, hãy xin lỗi APLUS đi."

  "Tôi không làm gì sai cả." Robert tỏ vẻ vô tội.

  "Hãy làm theo lời tôi bảo!" Daniel chỉ vào Robert quát lên. Anh nhấc điện thoại gọi. "Gọi Dyle lên đây, anh ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện đúng không?"

  "Được rồi, được rồi, là do tôi quá kích động, nhưng người bên APLUS cũng đã mắng tôi là thằng da trắng." Robert có chút hoảng loạn.

  Daniel tức giận đến sắp phát điên lên. "Hai chuyện đó không giống nhau! Robert, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Tất cả chúng ta đều biết rằng hai việc đó hoàn toàn khác nhau!"

  "Ồ! Thật ra, không cần phải xin lỗi. Mà có xin lỗi chưa chắc tôi đã nhận." Tống Á nói một cách bình tĩnh: "Tôi đã gọi cho Tổ chức Bình đẳng Nhân quyền ở Chicago rồi. Họ sẽ liên lạc với tổ chức ở New York để hỏi về điều này và bản fax kháng nghị sẽ được gửi đến sớm thôi."

  "Wow, wow, những người da màu đang kéo đến kìa! Chiếm lợi còn chưa đủ sao!" Robert thở hổ hển và nhìn Tống Á vỗ tay.

  "Chúa ơi!"

  Daniel ôm đầu trong giây lát và suy nghĩ. "Robert, trước tiên anh hãy xin lỗi đi, sau đó dọn dẹp đồ đạc rồi cút... cút đến Manila, bên đó đang thiếu người."

  Robert lo lắng, "Này! Tôi sẽ bị muỗi cắn chết mất!"

  "Vậy thì xin lỗi đi." Daniel lạnh lùng nhìn Robert.

  Robert vò đầu một lúc. "Chà, APLUS, tôi rất tiếc những gì vừa xảy ra..."

  "Xin lỗi!"

  "Xin lỗi cậu, APLUS!"

  "Đi thu xếp đồ đạc đi."

  Nhìn theo Robert ủ rũ đi ra ngoài, Daniel bước tới vỗ vai Tống Á. "Như vậy... cậu đã nguôi ngoai chưa?" Daniel nói tiếp: "Đừng làm mọi chuyện phức tạp lên nữa, trước đây chúng ta đã thống nhất rồi mà."

  Tống Á gật đầu. Cậu nhớ những gì lão Joe đã nói: "Tôi muốn tổ chức diễn tập ở Chicago. Ở đây tôi thế cô lực mỏng. Anh biết đấy, Lisa thường đưa người vào phòng thu âm mà không có sự đồng ý của tôi. Còn đưa tôi đi gặp những người không nên gặp. Còn mấy người Isco, Robert cùng đám người đại diện New York lúc nào cũng rình rập chờ cơ hội. "

  Tống Á và Daniel nói chuyện về vấn đề này cũng khá lâu. Daniel nói rằng SBK sẽ chịu mọi chi phí, cũng như tiền thuê công ty Old Joe thực hiện việc diễn tập bài hát, "Tiền này không thể tiết kiệm được, nếu không rất dễ xảy ra tranh chấp pháp lý trong tương lai."

  Tạm biệt Daniel, Tống Á trở lại phòng thu âm, "Thế nào?" Eric hỏi.

  "Robert đã xin lỗi và phải cút đến Manila." Tống Á trả lời.

  "Ừ!" Eric cỏ vẻ rất vui. "Kết quả này sao hả? Không tồi nhỉ?" Anh hỏi Dyle.

  "Quá tốt rồi". Dyle mỉm cười. "Nếu đổi lại tôi là người đắc tội Alexandre thì chắc sẽ thê thảm hơn thế."

  Điện thoại phòng thu lại reo lên. Tống Á nhấc máy, hắn nghe thấy bên trong điện thoại vang lên tiếng khóc của Milla. "Người đàn ông đó vẫn ở trong sảnh khách sạn, ông ta vẫn chưa đi." Milla nói năng lộn xộn. "Chính là người đại diện kia, ông ta có trong tay ảnh chụp."

  "Bình tĩnh, Milla, bình tĩnh nói cho rõ chuyện gì đang xảy ra nào!" Tống Á cố gắng khuyên cô, "Eric, gọi taxi."

  Tống Á, Eric và Dyle vội vã đến khách sạn, họ thấy ngay ông lão da trắng từng cầm ảnh chụp dọa dẫm Tống Á đang đứng ở sảnh.

  "Đồ chó đẻ!" Tống Á nghiến răng, lần này hắn thật sự rất tức giận.

  "Này! Đừng kích động..." Ông già chỉ vào nhân viên bảo vệ khách sạn đang nhìn qua. "Chúng ta hãy đi đến bên kia nói chuyện, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu."

  Tống Á để Eric và Dyle ở cửa và đi theo ông ta đến góc sảnh.

  "Lần này tôi đã đi thêm bước nữa, cũng may lại gặp được cậu, ha ha, cậu bé." Ông già cười đê tiện. "Cậu cũng nên cho cô gái của tôi một cơ hội chứ."

  "Milla là ứng cử viên mà Daniel đã chọn. Ông không sợ làm mất lòng anh ta à?" Tống Á cố giữ bình tĩnh.

  "Tất nhiên, Daniel sẽ không thay đổi ứng cử viên, nhưng nếu là Milla tự nguyện bỏ cuộc thì sao?"

  Ông già lại lấy bức ảnh ra. "Milla sẽ nhận vai nữ chính trong bộ phim do Columbia Pictures đã đầu tư hàng triệu đô la, bấm máy vào nửa cuối năm nay. Tôi nghĩ Colombia Pictures sẽ rất quan tâm đến việc ngôi sao mới mà họ đang tìm kiếm quen với một người bạn trai da màu? Muốn đĩa nhạc hay là điện ảnh nào? Bà Jovovich ở trên lầu cũng đang rất khó để lựa chọn đấy... Bộ phim 'Trở lại eo biển xanh' là một cơ hội lớn, nữ diễn viên chính trong bộ phim gốc là Brooke Shields cơ đấy! Milla đang có cơ hội sánh ngang cùng với Brooke Shields! Đoán xem, mẹ cô ấy sẽ từ bỏ điều gì? Quên mất chưa nói, hiện tại có lẽ họ đang ôm nhau khóc ở trên đó đấy."

  Tống Á mỉm cười. "Tôi khâm phục sự kiên trì của ông, nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên về sự ngu ngốc của ông. Ông nghĩ rằng tôi sẽ chọn bạn gái mà không tìm hiểu rõ ràng hay sao? Một bộ phim mát mẻ lấy bối cảnh bờ biển thì có gì đáng tiếc? Nếu đổi lại là ông, ông có đồng ý để bạn gái mình đi đóng loại phim đó không? Và Brooke Shields đã nude toàn bộ trong 'Pretty baby' khi cô ấy mới mười ba tuổi. Milla học theo cô ta thì có lợi ích gì với tôi? Ông có thể công khai bức ảnh này với mọi người. Tôi mong bộ phim của Milla thất bại còn không được. Ngay cả khi Milla rút khỏi bộ phim đó, cũng sẽ không có vị trí nào cho cô gái của ông đâu! Bên cạnh đó, Michael Jackson cũng từng là bạn trai của Brooke Shields còn gì? Anh ta chẳng phải là người da đen sao? Vì sao không thấy công ty điện ảnh nào gây khó khăn đối với Brooke Shields?"

  Ông già nghe vậy có chút ngạc nhiên. "Đó là Michael Jackson." Ông ta cười khẩy với Tống Á. "Còn cậu là APLUS."

  "F*ck you! Từ khi mười lăm tuổi tôi đã sáng tác 'Thrift shop' và ngay tuần đầu tiên đã đứng thứ mười một trong bảng xếp hạng âm nhạc!"

  Chỉ một câu nói của Tống Á đã khiến ông già câm nín. Giống với Robert, ông ta cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ vài phút ông ta nói: "Một trăm nghìn đô, để trả cho phim âm bản."

  Tống Á lấy ra cuốn séc, sau vài nét bút, hắn xé ra một tờ ném vào mặt ông già. "Năm nghìn để cho ông mua quan tài! Eric! Dyle!"

  Hắn gọi hai người kia, "Đi theo coi sóc ông ta và đem toàn bộ phim âm bản về đây!"