Chereads / Chicago 1990 / Chapter 38 - CHƯƠNG 38: Mèo con

Chapter 38 - CHƯƠNG 38: Mèo con

 Ngày hôm sau, Tống Á nằm trên ghế sofa trong phòng điều khiển, nhìn chằm chằm vào bốn thành viên ban nhạc đang điều chỉnh thiết bị ở phòng thu.

  Daniel là người luôn rất thích thu thập các ban nhạc rock đường phố với phong cách hơi điên khùng một chút. Người trong công ty SBK thầm gọi sở thích của anh ta là "kỳ quái", vì đây là một trong những nguyên nhân khách quan tạo thêm sự cạnh tranh quyết liệt giữa những người làm cùng thể loại âm nhạc trong công ty. Ca khúc "F*CK YOU" sẽ được phát hành phiên bản studio trước, nhưng sau này khi ra ngoài biểu diễn cũng sẽ sắp xếp như vậy. Vì vậy, ngoại trừ vị trí keyboard của Dyle thì ba vị trí còn lại Dyle đều phải cạnh tranh quyết liệt để giành lấy. Những người đang đứng trong phòng ghi âm chính là những người đã thắng cuộc.

  Mới hơn năm giờ sáng, Milla đã chào tạm biệt mẹ. Tuy chỉ ngủ được khoảng ba tiếng nhưng sức khỏe của Tống Á đã hoàn toàn được phục hồi. Đúng là chỉ có tuổi trẻ mới có thể nhanh chóng lấy lại được sức lực như vậy. Tuy nhiên, còn có một người khác còn khỏe hơn hắn ta rất nhiều. Đó chính là kỹ thuật viên phòng thu duy nhất trong công ty âm nhạc Ole Joe - Eric, người đang đeo tai nghe và ngồi trước bàn mixer.

  "Có vẻ như những ngôi sao người da màu đều thích mang theo tùy tùng, ồ không, bọn họ đều có nguyên tắc nhất định. Ngày hôm qua, Eric đã làm tốt nhiệm vụ bảo vệ của mình." Tống Á thầm nghĩ. Hôm qua khi Tống Á đang cởi chiếc váy của Milla ra khỏi người cô thì bà Jovovich tỉnh dậy. Phát hiện ra không thấy con gái đâu, bà ta liền đứng dậy đi tìm. Nếu không phải Eric thông minh tìm cách kéo dài thời gian thì có lẽ hai người đã bị phát hiện.

  Tống Á xoa xoa các ngón tay, tưởng tượng lại những gì xảy ra ngày hôm qua... Nhưng làn da của gái da trắng thật sự không thể sánh được với làn da gái lai hai dòng máu như Ellie về độ mịn màng.

  Lúc này, Hayden đẩy cửa bước vào. "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Tống Á đi đến và kéo Hayden ra bên ngoài tìm chỗ nói chuyện.

  "Tôi cần biết các thông tin thực tế của Milla." Hắn giao nhiệm vụ cho Hayden.

  "Lần trước không phải là..." Trước đây Hayden đã từng giới thiệu với Tống Á về Milla một lần rồi.

  "Tôi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm. Bà Jovovich không giống kiểu người tham lam, hơn nữa nhìn Milla cũng vô cùng kín đáo, điều này không giống với những lời đồn của mọi người. Ngoại trừ việc đi những chiếc ô tô rẻ tiền, quần áo và trang sức của bọn họ khá giống với quần áo mà Milla hay mua. Hơn nữa, chiếc túi du lịch mà tôi thấy trong phòng học nhạc tối qua lại là chiếc túi cao cấp. Sự xuất hiện của một chiếc túi du lịch đắt tiền như vậy trong lớp học âm nhạc chính là một vấn đề. Anh có thể lấy thông tin từ William Morris để kiểm tra một chút không."

  Hayden gọi một vài cuộc điện thoại. Sau khi quay lại anh ta có chút bối rối nói: "Có lẽ sẽ phải tốn thêm một ít tiền."

  "Bao nhiêu?" Tống Á hỏi.

  Hayden lại tiếp tục gọi điện thoại khác, "tám trăm." Hayden nói ra kết quả của cuộc điện thoại. "Thật ra, tôi cũng có thể tự tìm hiểu."

  Tống Á lấy cuốn séc ra. "Mua đi, tôi sẽ đưa cho anh một tấm séc."

  "APLUS, lúc mới đến New York cậu vẫn còn phải mặc quần áo secondhand, cũng cách đây không lâu lắm đâu." Hayden nói một cách chân thành: "Cậu và tôi đều đã từng gặp những ngôi sao người Mỹ gốc Phi thích tiêu sài phung phí sau khi trở nên nổi tiếng. Tôi không muốn cậu sẽ giống như bọn họ."

  "Mua đi." Tống Á viết một tấm séc, nói. "Tôi sẽ không như vậy đâu, cảm ơn anh, Hayden."

  Bỗng Lisa ở đâu xuất hiện, cô nói với Tống Á: "Daniel muốn gặp cậu, APLUS."

  Tống Á liền đi đến văn phòng của Daniel.

  "Anh muốn gặp tôi về chuyện của Milla?" Daniel đang lau chùi cán golf bạc nhưng anh ta vẫn để ý đến vấn đề này của Tống Á.

  "Ừ. Thực ra, tôi quan tâm đến 'Thrift shop' từ rất lâu rồi. Nhưng cậu có biết tại sao tôi lại hành động sau Warner không?" Daniel hỏi.

  Tống Á lắc đầu và âm thầm cảnh giác. Mỗi lần Daniel bắt đầu kể một câu chuyện dài, hắn sẽ lại lo lắng không biết mình có bị lừa hay không.

  "Bởi vì lúc đầu tôi không tin rằng cậu là người viết ca khúc đó. Ai lại đi viết bài hát cho người khác khi chỉ mới mười lăm tuổi cơ chứ! Và ngay ca khúc đầu tiên đã nổi tiếng. Mặc dù có nhiều ca sĩ nổi tiếng ở tuổi mười lăm, nhưng ở tuổi đó lại có thể tập trung vào việc sáng tác thì có mấy ai? Ha ha… Khi tôi mười lăm tuổi, tôi cảm thấy trong thế giới này mình là người giỏi nhất, khi ấy viết nhạc tôi hoàn toàn không để tâm người khác sẽ hát nó như thế nào."

  Daniel thuận tay giơ cây gậy đánh golf. "Tôi đã đến đơn vị bản quyền để giám định khá lâu. Khi xác nhận được rằng bài hát đó không phải là đạo nhạc, tôi mới đi tìm cậu, cũng may vẫn kịp. Tuy rằng tôi chưa có số liệu cụ thể, nhưng sau khi MV 'Thrift shop' của chúng ta được phát sóng trên chương trình MTV thì lượng tiêu thụ đĩa đã tăng rất nhanh. Sau này nhận được chứng nhận Đĩa Bạch Kim* cũng không phải là việc khó."

(*) Đĩa Bạch Kim: Chứng nhận của Hiệp hội Công nghệ Thu âm Mỹ (RIAA) về doanh thu, mức để đạt được mỗi cấp độ chứng nhận (bao gồm Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương) được tính tùy thuộc mỗi quốc gia hay vùng lãnh thổ.

 Muốn có được chứng nhận Đĩa Bạch Kim cần phải bán được một triệu bản, Tống Á nghĩ đến 10% nhận được từ ca khúc của mình và 3% theo hợp đồng với Daniel, âm thầm liếm môi.

  "Cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền từ ca khúc này, nhưng tôi phải nói rằng Lorwy Bé và Joe cũng sẽ kiếm được không ít. Mỹ là một đất nước giàu có, một bài hát lọt vào TOP 50 của bảng xếp hạng năm về cơ bản đủ sức giúp người ca sĩ sống cả đời vô lo nghĩ, miễn sao họ đừng vung tay quá trán. Giai đoạn đầu dựa vào thu nhập từ bán đĩa, sau đó tham gia các sự kiện lớn nhỏ trên cả nước, đóng quảng cáo, vài ba năm sau hết thời thì đi hát ở sòng bài, mười năm sau ở ẩn, hai mươi năm sau khi lớp người trẻ tuổi bắt đầu hoài niệm trào lưu xưa cũ thì lại tái xuất kiếm thêm một mớ… Cho dù tóc bạc phơ, bước lên sân khấu của các chương trình âm nhạc vẫn có người vỗ tay hoan hô, tại sao chứ? Bởi vì người trẻ tuổi dù thích theo trào lưu, nhưng trong số họ vẫn có một số kẻ vì muốn tỏ ra mình khác người mà chuyển sang hoài cổ."

  Daniel đưa ra kết luận, "Vì vậy, các nhạc sĩ trẻ thấy có thể tự hát thì họ nhất định sẽ làm thế. Nếu họ không thể tự hát thì sẽ thành lập một ban nhạc để có thể góp mặt trên sân khấu. Sau hai lăm hoặc ba mươi tuổi họ mới biết nghĩ đến người khác, khi đó mới nhận những đơn đặt hàng sáng tác bài hát. Cậu là một người đặc biệt, APLUS ạ."

  "Khả năng bẩm sinh của tôi về ca hát không được tốt, thế nên tôi cũng không có cách nào cả." Tống Á thầm lầu bầu trong lòng.

  "Bài hát mới này của cậu được rất nhiều người quan tâm đấy..."

  Daniel đứng dậy khua khua chiếc bút. "Tôi đã đánh giá thấp bài hát đó. Bây giờ tôi mới cảm nhận được thái độ của những người bên ngoài. Đừng thấy các ca sĩ thử giọng đều là người mới mà khinh thường, vì phía sau họ là những người đại diện hoặc những mối quan hệ không tầm thường. Tôi không thể kéo dài thêm được nữa. Vòng thử giọng thứ hai vào ngày mai là vòng cuối cùng. Khi buổi thử giọng kết thúc, cậu sẽ công bố những người được lựa chọn. Milla cũng được mà các cô gái khác cũng được. Kết thúc ở đây, đóng cửa, chúng ta sẽ không hợp tác nữa!"

  Từ văn phòng Daniel đi ra, Tống Á đến tìm Hayden để nhận một bản fax. Tin tức phải mất tám trăm đô mới mua được chỉ có mấy chữ. Cha của Milla, ông Jovovich, có một công ty đầu tư ở Los Angeles nhưng đã bị phá sản. Không có gì lạ khi hai mẹ con cô phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tuy nhiên, vẻ ngoài của họ vẫn vô cùng tươm tất. Cái danh hiệu "Cô gái khó quên" của Milla cũng có vấn đề. Một tạp chí thời trang đã tổ chức hoạt động tên là "Người làm cho mọi người không thể quên", nhưng hoạt động này lại không phải do những người có uy tín lựa chọn. Hơn nữa, gia đình Milla đã tuyên bố rằng họ xuất thân trong một gia tộc có thế lực trong quân đội nhưng bị hãm hại nên buộc phải rời khỏi quê hương. Điều này tuy không có chứng cứ gì để xác thực là sai, nhưng vẫn có nhiều điểm đáng nghi ngờ, và rất có thể đó là một lời nói cố tình tô vẽ cho bản thân của dân nhập cư.

  "Tối nay cậu sẽ sang bên kia chứ?" Hayden hỏi.

  "Đi chứ, tại sao không." Tống Á bước vào phòng thu. "Chuẩn bị rượu ngon nhé." Hắn nói với Eric.

  Vào lúc chín giờ, Tống Á và Eric một lần nữa ghé thăm lớp học âm nhạc.

  "Xin chào..." Milla đưa hai tay ra sau lưng, khẽ đung đưa vai, chủ động đến chào hỏi Tống Á với một chút ngại ngùng.

  Đôi mắt của bà Jovovich hết nhìn cô con gái không giỏi che giấu cảm xúc của mình lại nhìn Tống Á. Khuôn mặt bà ta lộ ra những biểu cảm phức tạp. "Tại sao lại mang rượu?" Bà ta hỏi khi nhìn thấy chai Chivas của Eric để trên bàn.

  "Vấn đề lớn nhất của Milla bây giờ là không đủ gợi cảm." Tống Á giải thích. "Cô ấy đã chụp quá nhiều quảng cáo tĩnh, nên khi đứng trước máy ảnh thường có thói quen thể hiện sự thờ ơ và lạnh lùng của mình. Nhưng khi hát thì không thể như vậy được. Cô ấy cần loại cảm giác như say rượu, đó là khi âm nhạc được bật lên thì cơ thể phải chuyển động theo, vừa hát vừa thu hút khán giả rồi trêu chọc họ, trông giống như một chú mèo con gợi cảm. Phải, là một chú mèo con gợi cảm. "

  Bà Jovovich im lặng tìm một chỗ ngồi và không còn thắc mắc gì nữa.

  "Dường như các người đang rất thiếu tiền. Ngay cả khi Milla đã được đóng vai chính trong một bộ phim vào nửa cuối năm nay, cô ấy vẫn không chịu từ bỏ cơ hội này..." Tống Á cười khẩy trong lòng, hắn sẽ không bao giờ mắc sai lầm như ca khúc trước kia nữa. Hắn sẽ không để cho gia đình Milla giống như Lorwy Bé tuy được lợi nhưng vẫn ở trước mặt hắn khoe khoang này nọ.

  Việc giảng dạy được bắt đầu. Khi Milla rót rượu càng nhiều, tiếng hát và cách biểu diễn của cô lại càng gần với tiếng hát ban đầu xuất hiện trong tâm trí của Tống Á.

  Vào sớm tinh mơ, hai người cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội bèn nắm tay nhau lẻn vào phòng tắm nam.

  Trong vách ngăn, hai người trẻ tuổi người đầy mùi rượu, thở hổn hển và sờ soạng, hôn môi.

  "Đợi đã."

  Chân của Milla bị Tống Á nhấc lên. Một cô bé da trắng cao hơn một mét bảy mươi dựa mình vào tường, với hai cẳng chân xoạc ra trông như hình chữ M. Nội y sớm đã mắc ở dưới mắt cá. Milla đột nhiên thoát khỏi cơn say. Bàn tay nhỏ bé đẩy ngực Tống Á ra, đôi mắt xanh giống như mắt mèo con sáng rực. "Tôi nghĩ... tôi muốn chờ đến lúc có được bài hát kia... rồi chúng ta lại tiếp tục..."

  "Đây là một nghịch lý cục cưng à..." Tống Á nói rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của cô. "Không có em thì không có bài hát đó, và không có bài hát đó thì anh lại không có em."

Milla vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng Tống Á không quan tâm.