"Cậu sao vậy sếp?"
Taraji làm xong việc quay lại, nhìn thấy Tống Á ngồi trên sofa ôm lấy Amy, ánh mắt trống rỗng, cô ta bèn thuận miệng hỏi.
"WTF, sao hôm nay ai cũng hỏi tôi 'Sao thế? Sao thế?'?" Tống Á cảm thấy kỳ quái, "Trông tôi có gì đó không ổn à?"
"Hôm nay trông cậu có vẻ chán chường, dáng vẻ này thường không xuất hiện trên người cậu." Taraji nói.
"Thế à?"
Tống Á thực sự không để ý đến chuyện đó, nghe Taraji nói mới cảm thấy hôm nay hắn quả thật hơi mất tinh thần. Hắn xoa cằm suy tư một hồi, có lẽ nguyên nhân đơn giản chính là không nắm chắc phần thắng trong cuộc chiến với Mottola. Cảm giác không chắc chắn này giống như một đám mây đen chẳng rõ từ khi nào giăng kín trong lòng hắn.
Tiếp theo chính là phụ nữ…
Nếu đã hứa hẹn với Mariah Carey, thì hắn không thể tham lam, gặp ai yêu người nấy nữa, vậy thì…
Hắn cúi đầu nhìn cô gái ngốc nghếch đáng yêu như một nàng tiên bé nhỏ* trong lòng.