Tuy lão Joe có chút động tâm, nhưng ông ta cũng đã lớn tuổi, cũng đã trải qua bao nhiêu cám dỗ nên vẫn còn một chút định lực. Cuối cùng cũng không đến mức không chịu nổi giống như Tống Á, lập tức nhảy ngay lên thuyền của Daniel.
Nhưng mà Daniel cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Sáng Chủ nhật, lão Joe đi gặp một công ty quan hệ công chúng nổi tiếng ở Hollywood, tuy nhiên giá cả đối phương đưa ra chênh lệch quá lớn so với mức chi trả của ông ta nên chưa thể tiến hành hợp tác.
Buổi chiều, Pablo cũng đã tới Los Angeles. Ông ta cùng người đại diện của nhà sản xuất băng đĩa Warner Music tiến hành một buổi đàm phán, chính thức ngả bài với lão Joe.
Hành động này của Pablo đã chọc giận lão Joe.
Hơn nữa người đại diện đàm phán của Warner Music chẳng qua chỉ là một người chế tác trung tầng, thái độ còn có chút ngạo mạn. So sánh tiềm lực giữa hai bên, đêm đó lão Joe hạ quyết tâm đưa ra quyết định của mình. Ông ta đã chủ động liên hệ với Daniel, đồng ý tiến hành hợp tác cùng hãng đĩa SBK.
Lão Joe sửa lại lịch trình tuyên truyền của tuần thứ tư, đuổi bọn Lowry Bé ra ngoài, một mình ở lại Chicago, chuyên tâm đàm phán cùng hãng đĩa SBK. Hợp đồng lần này với SBK phải mất khoảng một tuần mới có thể thương lượng được cụ thể.
Biết mình bị cho ra rìa, "Trợ thần" Pablo tức điên lên. Ông ta trở nên giống như một con ruồi không đầu, bắt đầu định dùng chiêu "tác động bên ngoài" nhằm thay đổi cục diện, chẳng hạn như một lần nữa liên hệ với đại ca của băng Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn thỉnh cầu giúp đỡ. Thông qua động tác nhỏ của băng Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn, Pablo gửi "cảnh cáo" đến nhân viên đàm phán của hãng đĩa SBK. Bên cạnh đó đối với hãng Warner Music ông ta vẫn không từ bỏ hy vọng... Nhưng cho dù Pablo đã cố gắng làm đủ mọi cách, nhân viên bên hãng SKB trừ việc gặp một vài vấn đề khiến cho kinh hãi ra, mục đích chính của ông ta vẫn bị thất bại. Dù sao thì các băng đảng và đại ca xã hội đen cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, cho nên mặc dù Warner Music biết rõ là bị SBK lấy mất hợp đồng cũng chỉ có thể kiềm chế. Dù sao thì SBK cũng đã có lịch sử trăm năm hơn nữa sự cạnh tranh trong ngành công nghiệp đĩa hát này vốn là một việc hết sức bình thường.
Cũng may là ông ta không biết Tống Á cũng góp một tay trong chuyện này. Lúc này trong túi Tống Á đang cất giữ một tờ chi phiếu trị giá một trăm nghìn đô. Đây là số tiền còn lại từ một trăm năm mươi nghìn đô hắn kiếm được nhờ thỏa thuận môi giới. Từ Los Angeles hắn no ấm trở về nhà.
Ở trường học, hắn vẫn còn rất nhiều việc phải lo.
Về phía BMI, sau khi có kháng nghị từ tổ chức bình quyền và lời đánh tiếng từ Nghị viên Underwood, tiến độ giải quyết thủ tục trở nên nhanh chóng đúng như lời Daniel nói. Tư cách hội viên của Tống Á rất nhanh đã được phê duyệt.
Nhưng để nhận được chứng nhận hội viên cũng không phải là vấn đề có thể giải quyết một cách đơn giản như nhận tin nhắn từ hệ thống.
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Văn phòng Nghị viên Underwood cử một vị nữ trợ lý người da đen tới gặp Tống Á. Cô cần bàn bạc với hắn về quá trình cụ thể của "buổi lễ" được diễn ra vào chiều thứ Sáu.
"Người của BMI chắc chắn sẽ đến đúng không ạ?"
Thái độ của nữ trợ lý hết sức nghiêm túc, cô ta xác nhận từng mục một: "Như vậy đầu tiên là hiệu trưởng của cậu phát biểu, sau đó BMI sẽ đưa cho cậu Tống..."
"Gọi em là Alex, hoặc là APLUS cũng được."
"Được, APLUS sau khi tiếp nhận tư cách hội viên của BMI, còn có..."
"Còn có một mong muốn nhỏ, là người đại diện của em..." Tống Á hiện tại chuyện gì cũng giao cho Hayden. Nếu như sau này cần phải giải quyết vấn đề với BMI, hắn cũng sẽ giao cho Hayden ra mặt, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, đừng chỉ trích tôi: "Về quan hệ xã hội sau này, đại khái sẽ xếp sau BMI, người trao giải, à… Kỳ thật chính là người đại diện của em, bởi vì tất cả mọi người không biết về anh ấy, cho nên..."
"Người trao giải chính là người đại diện của cậu sao?" Nữ trợ lý nắm được từ ngữ mấu chốt trong mớ ấp a ấp úng của Tống Á.
"À, à."
"Vấn đề này cũng không có gì, tiếp theo chính là phần phát biểu cảm nghĩ của cậu. APLUS, bản thảo của bài diễn văn cậu viết xong chưa?"
"À ơ, còn chưa có."
"Đề cương thì sao?"
"Cái này, em có mang đến." Hai tay Tống Á đưa đề cương bài diễn văn ra.
"Ờm… Nữ trợ lý chuyên tâm kiểm tra từng đầu mục của bản thảo, cảm ơn BMI... Cảm ơn tạp chí của bên trao giải... Cảm ơn giáo viên Âm nhạc... Cảm ơn giáo viên môn toán... Cảm ơn hiệu trưởng... Cảm ơn... Cảm ơn... Những cái này đều không có vấn đề gì, nhưng cần đặt lời cảm ơn tới ngài nghị viên ở phần cao trào nhất trong bài diễn văn, như thế này..." Cô ta dùng ký hiệu đổi chỗ, đổi tới đổi lui cuối cùng cũng đổi được vị trí phù hợp cho lời cảm ơn Nghị viên Underwood.
"Đoạn văn này cậu viết xong nhất định phải đưa cho tôi kiểm duyệt trước, toàn bộ bản thảo của bài diễn văn sau khi hoàn thành cũng nhất định phải cho tôi kiểm duyệt."
Tống Á nhìn về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng cười gật gật đầu. "Không thành vấn đề." Ông biểu thị sự đồng ý. "À... Nếu không chị có thể cho em mượn một bài phát biểu mẫu để em học cách viết lời cảm ơn được không?"
Nữ trợ lý rút một trang giấy từ trong kẹp tài liệu ra, đưa tới: "Văn phòng nghị viên sẽ không thừa nhận đã cung cấp cái này."
"Hóa ra là có thật à..." Tống Á vụng trộm chửi thề. "Em hiểu, em hiểu." Trong bụng thì chửi thầm, nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất lễ phép. Sau đó, hắn cất kĩ tờ giấy vừa nhận được.
"Sau phần phát biểu cuối cùng của nghị viên, quý trường cần dừng lại ba mươi đến bốn mươi lăm phút, chủ yếu là để chụp ảnh, còn có một vài ký giả truyền thông sẽ có mặt, xin ngài hãy hợp tác tốt." Nữ trợ lý lại nói với hiệu trưởng.
"Tôi đã hiểu." Hiệu trưởng tiếp tục gật đầu.
"Tốt, bây giờ chúng ta tiếp tục xác nhận lịch trình cụ thể hơn. Sau bài phát biểu của nghị viên, ông ấy sẽ cùng mọi người bắt tay. Tôi muốn nhân viên của trường ta đứng thành một hàng, máy quay phim sẽ từ một hướng lia dần qua…"
Theo tiết lộ riêng của ông hiệu trưởng, ngài Nghị viên Underwood của bang Illinois đang chuẩn bị ra tranh cử tại Hạ viện. Là một người da trắng, nhược điểm của ông là phiếu bầu từ người da đen. Sự kiện "Con đường BMI" lần này với ông mà nói chính là một cơ hội tốt để giới thiệu bản thân.
Tống Á cảm giác cuộc đàm phán hoà bình giữa hiệu trưởng với nữ trợ lý chắc hẳn là đã có giao dịch gì đó, nhưng đó cũng không phải là việc mà hắn có thể biết.
Tầm nhìn của ngài nghị viên khiến cho công việc tuần này của Tống Á hết sức bận rộn, hắn đành phải tạm thời bỏ mặc Ellie một bên.
Nhưng Ellie cũng chẳng hề nhàn rỗi. Cô không chỉ khoe khoang với các bạn cùng lớp là Tống Á đã đưa cô đến studio để thu âm (mà thực ra là không có), mà còn kể cho các cô bạn của mình chi tiết những việc hai người đã làm tối hôm đó…
Trừ điểm, lại trừ điểm! Nhiều tin đồn đã lan truyền đến tai của Tống Á. Hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng hiện tại hắn chẳng còn sức lực để mà xử lý mấy chuyện này. Dù sao bạn gái chính thức cũng đã giúp hắn dọn đẹp được rất nhiều chuyện trong trường.
Cứ bận rộn cả tuần như vậy, các hạng mục chuẩn bị cho hoạt động đã dần tiến đến các công đoạn cuối, ngày thứ Sáu rất nhanh đã đến.
Lúc này, Eric đến nhà tìm hắn.
"Ông chủ muốn nhờ mày đi nói chuyện với Pablo, nói về chuyện giảng hòa." Eric truyền đạt lại ý tứ của lão Joe. "Đã đàm phán xong với SBK rồi, Pablo lại làm ra việc như vậy đối với tất cả mọi người đều không tốt."
"Vì sao lại để cho em đi!" Tống Á cũng không muốn rước rắc rối vào thân.
"Sếp bảo là mày rất biết cách ăn nói. Thằng Tony anh mày cũng đi theo Lowry Bé mà?" Eric nói: "Nếu không thì mày gọi điện cho ông ấy bàn bạc lại?"
"Thôi được rồi, em sẽ đi tìm Pablo một chuyến, nhưng không bảo đảm thành công đâu!"
Tống Á không có cách nào khác ngoài gọi điện thoại di động cho Pablo.
Hắn vốn định gọi cho Tony trước, nhưng trong lần gọi vào tuần trước, người anh trai này một mực giữ bí mật hành tung của Lowry Bé và Pablo. Vì vậy, hắn đành dứt khoát thành toàn cho nghĩa khí của Tony, cố gắng không khiến cho hai bên đều khó xử.
Pablo nhanh chóng nghe điện thoại.
"Pablo, tôi muốn gặp ông để nói chuyện, bây giờ ông có rảnh không? Chỉ nói chuyện phiếm một chút thôi." Tống Á thử hỏi.
"Lão Joe bảo cậu tới tìm tôi à?" Pablo hỏi lại.
"Phải, ông chủ nói muốn giảng hòa."
"Được thôi, vậy thì giảng hòa."
"?" Tống Á mười phần kinh ngạc. "A... Ông vừa đồng ý đấy à?"
"Tôi thua, hoàn toàn thua."
Pablo rất bình tĩnh: "Trước ngõ cụt, nếu người thắng đưa ra cánh tay thương hại về phía mình, bạn chỉ có hai sự lựa chọn: hoặc là nhận lấy, hoặc là chịu rơi xuống vực thẳm."